Nếu là tiểu thư nhà khác, chỉ với một câu này cũng đủ mất mạng rồi.
Thiếu nữ chốn khuê phòng chưa xuất giá, lại có tư tình với đàn ông, đừng nói trưởng bối trong nhà không dung thứ, dù có dung thứ, truyền ra ngoài, danh tiếng cũng mất sạch, còn có thể gả vào nhà nào tốt được nữa.
Người thường muốn cưới một thiếp cũng phải hỏi rõ lai lịch, huống chi danh gia vọng tộc, quý tộc kinh đô.
Thật đáng ghê tởm!
Cao Ngọc Uyên cười nhạt, vừa định mở miệng thì có một giọng nói trong trẻo cướp lời nàng.
"Ngươi đúng là một di nương kỳ lạ, muốn đàn ông ngủ với ngươi thì cứ nói thẳng ra, c** s*ch nằm lên giường hắn, mở chân ra, chẳng phải là xong sao? Ta thấy ngươi cũng xinh xắn, đàn ông của ngươi cũng đâu phải Liễu Hạ Huệ, dù có người khác trong lòng, cũng không đến mức coi cô gái trắng trẻo xinh đẹp như ngươi là không khí chứ!"
"Ngươi..."
Mặt Tạ Ngọc My trắng bệch bỗng chốc chuyển xanh, môi run rẩy, ánh mắt nhìn trừng trừng người mới đến, nửa lời cũng không thốt ra được.
Ôn Tương bước lên vài bước, cười mỉm nói: "Theo ta thấy, có khi nào ngươi đã làm chuyện trời đánh gì đó, khiến phu quân ngươi tổn thương lòng. Nếu đúng vậy, thì di nương đây nên tự xem lại mình đi, nhà nữ y của ta không có thời gian lo chuyện phu thê các ngươi có lên giường hay không."
Ánh mắt Tạ Ngọc My lóe lên, quay đầu nhìn về phía Cao Ngọc Uyên, giọng nói thảm thiết: "Tam tỷ, dù sao chúng ta cũng là tỷ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909794/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.