"Tam thúc!" Cao Ngọc Uyên quỳ xuống: “Con sẽ trở về an toàn, thúc cứ tin con đi!"
"Ta tin gì con chứ!" Tạ Dịch Vi giận đến run rẩy, gương mặt anh tuấn giờ đỏ bừng như gan lợn.
Cao Ngọc Uyên im lặng không cãi, cúi đầu, không nói lời nào.
Tạ Dịch Vi chỉ cảm thấy tim như bị ngâm trong nước đá rồi lại bị ném lên lửa nóng, lòng đau như cắt. Con bé này trước nay vẫn kiêu hãnh, vậy mà giờ lại thế này…
Cao Ngọc Uyên thấy khí thế của hắn có vẻ dịu xuống, bèn ngẩng lên nói: "Con đã suy nghĩ kỹ rồi, Giang Đình và Giang Phong đã từng đi nhiều nơi, gặp đủ cả người lẫn quỷ, nếu có họ đi cùng, chắc không vấn đề gì. Hơn nữa, con không chỉ vì Lý Cẩm Dạ, mà muốn nhân dịp này mở rộng tầm mắt, học thêm nhiều về y thuật, để sau này cứu được nhiều người hơn."
Nói xong, nàng che miệng ho vài tiếng.
Tạ Dịch Vi nào còn có thể làm ngơ, vội đỡ nàng đứng dậy.
"Tam thúc, nếu thúc đỡ con đứng lên, tức là đã đồng ý rồi nhé!" Cao Ngọc Uyên cười ranh mãnh, ánh mắt hiện lên vẻ tinh nghịch.
Tạ Dịch Vi thở dài, lòng thầm nghĩ: "Thật vô dụng quá, đúng là sách vở chẳng giúp được gì!"
Vừa thấy mình giành được thắng lợi, ánh mắt Cao Ngọc Uyên lóe lên, nàng tiếp lời: "Tam thúc, nếu có bản đồ Nam Cương thì chuyến đi này của con sẽ càng an toàn hơn. Thúc là tam thúc của con, nhất định sẽ giúp con chuyện này, đúng không?"
Tạ Dịch Vi ngạc nhiên nhìn nàng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909849/chuong-351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.