Hai ngày sau, Tạ Dịch Vi cuối cùng cũng lấy được bản đồ Nam Cương. Nhìn tờ giấy mỏng manh trong tay, lòng rối bời, cuối cùng vẫn cắn răng trao cho Cao Ngọc Uyên.
Nhận lấy bản đồ, Cao Ngọc Uyên cười rạng rỡ như hoa nở, khiến Tạ Dịch Vi vừa thương vừa tức, chỉ muốn đánh cho nàng một trận.
“Không thể trì hoãn, ngày mai ta xuất phát." Nàng nói.
Tim Tạ Dịch Vi trầm xuống, thở dài: “Vậy hôm nay ăn bữa cơm chia tay, ta tiễn con lên đường.”
Hai chữ “tiễn đưa” lọt vào tai, Cao Ngọc Uyên không cười nổi nữa, mắt dần dần đỏ lên.
“Cái con bé này!” Tạ Dịch Vi thở dài, lớn tiếng gọi: “La ma ma, bảo nhà bếp chuẩn bị hai bàn rượu thịt, ăn bữa này xong, tiểu thư nhà ngươi sẽ phải rời xa rồi.”
La ma ma nghe vậy cũng đành rơi nước mắt nhận lời.
Bàn tiệc được bày ở thủy tạ, trên dưới Cao phủ đều ngồi quây quần. Nhìn mọi người, Cao Ngọc Uyên thấy mình như ngạt thở, cảm giác như có tảng đá đè lên ngực. Đời này nàng đã nếm trải sự ly biệt vì cái chết, nhưng đây là lần đầu cảm nhận sự chia ly khi người vẫn còn sống.
Rượu qua ba tuần, Tạ Dịch Vi bắt đầu ngà ngà say, nói nhiều câu dặn dò, Cao Ngọc Uyên nghe từng câu không bỏ sót.
Đêm khuya, rượu lạnh, người tan, thủy tạ vắng lặng.
Dưới ánh trăng lẻ loi, sự chia ly cùng những niềm vui nỗi buồn của nhân gian như được soi rọi rõ ràng.
Cao Ngọc Uyên tiễn Tam thúc về viện, tự tay đắp chăn cho hắn, đợi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909850/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.