🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Hai ngày sau, Tạ Dịch Vi cuối cùng cũng lấy được bản đồ Nam Cương. Nhìn tờ giấy mỏng manh trong tay, lòng rối bời, cuối cùng vẫn cắn răng trao cho Cao Ngọc Uyên.

Nhận lấy bản đồ, Cao Ngọc Uyên cười rạng rỡ như hoa nở, khiến Tạ Dịch Vi vừa thương vừa tức, chỉ muốn đánh cho nàng một trận.

“Không thể trì hoãn, ngày mai ta xuất phát." Nàng nói.

Tim Tạ Dịch Vi trầm xuống, thở dài: “Vậy hôm nay ăn bữa cơm chia tay, ta tiễn con lên đường.”

Hai chữ “tiễn đưa” lọt vào tai, Cao Ngọc Uyên không cười nổi nữa, mắt dần dần đỏ lên.

“Cái con bé này!” Tạ Dịch Vi thở dài, lớn tiếng gọi: “La ma ma, bảo nhà bếp chuẩn bị hai bàn rượu thịt, ăn bữa này xong, tiểu thư nhà ngươi sẽ phải rời xa rồi.”

La ma ma nghe vậy cũng đành rơi nước mắt nhận lời.

Bàn tiệc được bày ở thủy tạ, trên dưới Cao phủ đều ngồi quây quần. Nhìn mọi người, Cao Ngọc Uyên thấy mình như ngạt thở, cảm giác như có tảng đá đè lên ngực. Đời này nàng đã nếm trải sự ly biệt vì cái chết, nhưng đây là lần đầu cảm nhận sự chia ly khi người vẫn còn sống.

Rượu qua ba tuần, Tạ Dịch Vi bắt đầu ngà ngà say, nói nhiều câu dặn dò, Cao Ngọc Uyên nghe từng câu không bỏ sót.

Đêm khuya, rượu lạnh, người tan, thủy tạ vắng lặng.

Dưới ánh trăng lẻ loi, sự chia ly cùng những niềm vui nỗi buồn của nhân gian như được soi rọi rõ ràng.

Cao Ngọc Uyên tiễn Tam thúc về viện, tự tay đắp chăn cho hắn, đợi hơi thở hắn đều lại mới thổi tắt đèn dầu rồi rời đi.

Về phòng, nghĩ đến sáng mai sẽ phải đi, thế nào cũng không ngủ được.

Vết thương của hắn đã lành chưa?
Nếu mình cứ đi mà không nói một lời, liệu hắn có tức giận không?
Liệu sau chuyến đi Nam Cương này, chút dũng cảm cô độc, chút cảm tình phai nhạt ấy có dần nhạt nhòa đi không…

Nghĩ mãi, nước mắt nàng lặng lẽ rơi.

Dạo này chẳng hiểu sao nàng hay khóc hơn xưa, khi trước nhà họ Tôn đối xử tệ bạc, nàng cũng chỉ cắn răng, không rơi một giọt lệ. Nhưng chỉ cần nghĩ tới người ấy… nước mắt lại không ngăn được, và nàng lại thấy đáng giá.

Đời này, có mấy ai đủ khiến một người có trái tim sắt đá như nàng phải rơi lệ? Rồi đây khi đã già, hồi tưởng lại chuyện cũ, nhớ về ân oán tình thù, sẽ chẳng đến nỗi quên hết.

Một đêm trằn trọc không ngủ, kết quả là Cao Ngọc Uyên sáng hôm sau thức dậy với hai quầng thâm trên mắt, lảo đảo bước lên xe ngựa.

Tạ Dịch Vi không đến tiễn, hôm qua ở bàn tiệc hắn đã nói rõ, hắn chỉ đón không tiễn.

La ma ma và những người khác tuy lòng rối bời, không dám khóc, lại chẳng cười nổi, mặt mày còn khó coi hơn cả ma.

Cao Ngọc Uyên vẫy tay chào, chỉ nói một câu: “Về đi, đợi ta trở về nhé." Rồi ra lệnh cho Thẩm Dung xuất phát. Lúc này, La ma ma cùng mấy người mới dám ôm mặt khóc nức nở.

Cỗ xe ngựa lăn bánh rời khỏi cửa Bắc thành. Vì có chuyện của người Hung Nô, việc kiểm tra ở cổng thành trở nên rất gắt gao, đến mức binh lính canh gác gần như muốn kéo mặt từng người qua đường để chắc chắn không ai đang đội một lớp mặt nạ.

Thẩm Dung lén dúi hai lượng bạc vụn nhưng vẫn không thoát khỏi việc bị lục soát xe. May mà thấy đây là xe của một tiểu thư nhà quyền quý, lính canh cũng không làm khó thêm mà cho đi.

Xe đi được mấy trăm bước thì từ bụi cây ven đường bỗng có một người lao ra, lớn tiếng gọi: "Cao Ngọc Uyên!"

Cao Ngọc Uyên vừa vén rèm lên, thoáng thấy người vừa gọi thì mắt tối sầm, suýt nữa ngã lăn xuống xe.

Dưới gốc cây, Ôn Tương tay khoác hai chiếc bọc, ăn mặc như một thiếu niên, đứng cười hồn nhiên nhìn nàng.

"Ngươi... sao lại đến đây?" Cao Ngọc Uyên lắp bắp hỏi.

"Ta thấy ngươi tội nghiệp, nên quyết định đi cùng ngươi đến Nam Cương."

"Ta tội nghiệp?" Cao Ngọc Uyên sặc một cái, ho khù khụ đến chết đi sống lại. Còn chưa ho xong, Ôn Tương đã thản nhiên vứt hai chiếc bọc lên xe, rồi nhảy vào ngồi xuống.

Cao Ngọc Uyên trừng mắt: “Có tin ta đá ngươi xuống xe không?”

“Tin chứ!” Ôn Tương nhún vai, cười nham hiểm: “Ngươi cứ đá ta xuống đi, rồi khỏi mơ đi Nam Cương. Có tin ta sẽ tới phủ An vương mách ngay không!”

Cao Ngọc Uyên không biết nói gì, chỉ đành thở dài bất lực nhìn Ôn Tương. Được rồi, ngươi là con giời, ngươi muốn gì cũng được.

*

Ba ngày sau, tại một quán trà nhỏ bên bờ sông, Cao Ngọc Uyên và bốn người ngồi quanh bàn, bàn bạc xem bữa trưa nên ăn cơm hay mì, thì tại phủ An vương, Trương Hư Hoài hấp tấp lao vào thư phòng.

“Lý Cẩm Dạ, Lý Cẩm Dạ, chuyện lớn rồi, chuyện lớn rồi! Cái… cái tiểu súc sinh ấy… chạy rồi!”

Lý Cẩm Dạ đang ngồi bàn việc với Hàn tiên sinh, nghe vậy thì ngẩn ra, chưa kịp hiểu: “Tiểu súc sinh nào?”

“Là tiểu súc sinh Cao… Cao Ngọc Uyên ấy!” Trương Hư Hoài thở hổn hển.

Lòng Lý Cẩm Dạ bỗng chùng xuống: “Nàng chạy đi đâu?”

“Nam Cương, nàng ta thế mà chạy đi Nam Cương rồi!” Trương Hư Hoài tức tối vung tay giải thích, nếu không phải ngày rằm hôm nay hắn tới Quỷ Y Đường khám bệnh, chắc vẫn còn bị che giấu.

Nam Cương? Lý Cẩm Dạ chợt ngây người: “Nàng xuống Nam Cương làm gì?”

“Tìm thuốc giải độc!”

Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống, Lý Cẩm Dạ cảm giác như tai ù đi, toàn thân căng cứng như một khối sắt gỉ, từng khớp tay run rẩy, vang lên tiếng răng rắc.

Trương Hư Hoài lúc này mới bình tĩnh lại, nói: “Hàn tiên sinh, phiền ngài lui ra một chút, ta có vài lời muốn nói riêng với vương gia.”

Hàn Bách Xuyên nhìn Lý Cẩm Dạ, nhỏ giọng: “Vương gia, thần muốn về Cao phủ xem sao?”

Nhưng Lý Cẩm Dạ hoàn toàn không nghe thấy, chỉ theo phản xạ xua tay. Hắn rõ ràng cảm thấy có một bàn tay vô hình đang siết chặt trái tim mình, lôi kéo từng chút sự lạnh lùng cố chấp, đẩy lùi mọi sự e ngại chôn giấu bấy lâu. Sau lưng hắn như có một cơn đau đớn bén nhọn, phóng đại mọi cảm xúc tiêu cực lên gấp trăm ngàn lần.

Dường như trước mắt hắn đang hiện lên bóng dáng nàng, từng chữ một, quả quyết nói: Ta sẽ chữa khỏi cho chàng, ta sẽ không để chàng chết!

“Người đâu, chuẩn bị ngựa!”

Trương Hư Hoài hốt hoảng: “Ngươi định đi đâu?”

“Ta đi tìm nàng!”

“Ngươi điên rồi sao, nàng đã đi được ba ngày, giờ không biết ở đâu nữa, ngươi tìm kiểu gì?”

“Câm miệng!” Lý Cẩm Dạ gầm lên: “Thanh Sơn, chuẩn bị ngựa.”

Thanh Sơn ở bên ngoài nghe thấy đã sớm chuẩn bị xong, bèn đáp: “Thưa vương gia, ngựa đã sẵn sàng.”

Lý Cẩm Dạ lao vút qua mặt Trương Hư Hoài như một cơn gió, chỉ trong chốc lát đã biến mất không còn bóng dáng.

“Đồ điên, còn vết thương trên người ngươi thì sao!”

Trương Hư Hoài kinh hãi, tức tốc đuổi theo, hét lớn: “Nhanh, mau báo cho Tô Trường Sam, chặn… chặn người lại, mau lên!”

*

“Gì cơ, Cao Ngọc Uyên đã đi Nam Cương rồi sao?” Trường Sam vừa nghe tin, trong đầu chợt loé lên một ý nghĩ, hóa ra tên mọt sách đó hỏi bản đồ Nam Cương là để cháu gái hắn đi nộp mạng?

“Đi từ khi nào?”

“Ba ngày trước.”

“Đi cùng bao nhiêu người?”

“Bẩm thế tử, vì đi gấp nên tiểu nhân không rõ.”

Mắt Tô Trường Sam tối sầm lại, hắn phóng lên ngựa, vung roi quất mạnh vào mông ngựa. Mấy ngày nay bận chuyện của Hung Nô, hắn còn chưa kịp hỏi bản đồ dùng để làm gì, thì…

Điên rồi! Điên hết cả rồi! 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.