Hai con ngựa phi như bay trên đường phố kinh thành, nơi chúng đi qua, mọi người đều né tránh.
Lý Cẩm Dạ nắm chặt dây cương, áo đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, vết thương sau lưng vừa lành lại chảy máu đỏ thẫm.
Đất nước mênh mông, nhưng có hai nơi là nguy hiểm nhất.
Một là Tây Nhung, hai là Nam Cương.
Tây Nhung đầy cát và thú dữ, đến người Hung Nô còn chẳng dám bén mảng. Nam Cương thì bớt chút hung hiểm so với Tây Nhung nhưng cũng đầy nguy nan.
Nơi ấy ngút ngàn rừng rậm, cỏ cây độc, trùng độc không thiếu thứ gì. Cao Ngọc Uyên, sao nàng dám?
Lý Cẩm Dạ không sao ngăn nổi cảm giác sợ hãi dâng lên từ lồng ngực, lan khắp tứ chi, mãnh liệt như thể muốn đè nát tâm can.
Miệng hắn há ra, phun một ngụm máu, người lảo đảo ngã xuống như chiếc lá.
Đúng lúc ấy, một bàn tay kịp thời đỡ lấy hắn.
“Lý Cẩm Dạ, ngươi muốn làm gì hả?” Tô Trường Sam thở không ra hơi vì sợ hãi: “Nàng điên rồi, ngươi cũng muốn điên theo sao?”
Sự ngỡ ngàng trong mắt Lý Cẩm Dạ nhanh chóng biến mất, thấy rõ người trước mặt, môi hắn nhếch lên, không có vẻ âm trầm hay lạnh lùng như thường lệ, chỉ là một nụ cười trầm ngâm.
Tô Trường Sam nhìn mà rùng mình: “Lý Cẩm Dạ, ngươi…”
“Ta không sao!” Lý Cẩm Dạ chớp mắt, mồ hôi lạnh rơi xuống làm đôi mắt nặng trĩu như muốn nhắm lại: “Cùng ta lên thành lâu một chuyến.”
*
Từ thành lâu nhìn ra, trời xanh ngắt, mênh mông không thấy bờ bến.
Bức tường thành sừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909851/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.