"Vô lễ!" Lý Cẩm Dạ giận dữ, nhanh chóng rút tay lại.
Tào thái y vội lùi về sau, rối rít nói: “Vương gia bớt giận, xin vương gia bớt giận."
Nhìn thấy cảnh này, Chu Khải Hằng đã đoán được tám, chín phần, trong lòng ngấm ngầm tức giận nhưng vẫn cố mỉm cười gượng gạo: “Đều tại ta quá nhiều chuyện."
Lý Cẩm Dạ nhướng mày: “Nhạc phụ đừng phiền lòng, ta chỉ tin tưởng khi Trương thái y bắt mạch, không tin vào ai khác."
"Phải, phải, mỗi người đều có thói quen riêng. Thôi, ta không làm phiền vương gia nghỉ ngơi, hôm khác sẽ đến thăm."
"Người đâu, tiễn Chu đại nhân ra phủ."
Chu và Tào rời đi, vừa khuất bóng, Tô Trường Sam từ phía sau bình phong bước ra, lạnh lùng nói: “Chiêu này của ngươi… thật độc!"
"Độc sao?" Giọng Lý Cẩm Dạ càng lúc càng lộ sát khí: “So với việc hắn dùng đao kiếm thử lòng ta, thế này đã xem là nhẹ rồi!"
*
Trong xe ngựa.
Tào thái y hạ giọng: “Đại nhân, trong thuốc của hắn có mùi kim ngân rất đậm, mà kim ngân là để giải độc. Còn về mạch tượng của hắn, mạch tượng…"
"Nói mau!"
"Mạch rất yếu, e rằng không sống được lâu."
Chu Khải Hằng nghe mà bàng hoàng, dù đã ngờ ngợ từ trước, nhưng khi chính tai nghe thái y nói ra, lòng vẫn như bị nuốt một con ruồi khổng lồ, muốn nhả mà không nhả được.
"Ngươi có chắc chắn không?"
"Bẩm đại nhân, tuy chỉ chẩn qua mạch trong thoáng chốc, nhưng ta có thể chắc đến tám phần."
Khuôn mặt trắng trẻo của Chu Khải Hằng lập tức đen lại, nếu đúng là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909852/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.