"Thật đấy!" Cao Ngọc Uyên cười nhạt: “Ta không lừa ngươi."
"Vậy sao ngươi còn đến Nam Cương?"
Cao Ngọc Uyên chậm rãi nhai bánh: “Hắn chưa chết, nhưng cũng chẳng sống được bao lâu. Ta đến Nam Cương là muốn tìm Đại Vu của các ngươi, xem có cách nào giúp hắn kéo dài mạng sống không."
Khi nói, giọng nàng bình thản, không chút biểu hiện của người đang bị nhốt, như thể chưa từng trải qua giấc mơ đầy đau đớn vừa qua. Tuy nhiên, đôi mắt đen láy của nàng lại ẩn chứa một lớp sương mờ, mà khi nhìn kỹ, thiếu niên áo đen mới nhận ra đó là những giọt lệ ngưng đọng, chưa kịp rơi.
Hừm! Thì ra là một người si tình.
Thiếu niên áo đen nhếch môi: “Các ngươi đến muộn rồi, Đại Vu đã chết rồi."
"Chết rồi?" Chiếc bánh trong tay Cao Ngọc Uyên rơi xuống đất, lấm đầy bụi bẩn.
"Đã chết một tháng trước."
"Sao ngươi biết?" Ngay cả Ôn Tương cũng không nhịn được, xen vào hỏi.
"Bởi vì ta là người Nam Cương!" Thiếu niên áo đen liếc nhìn Cao Ngọc Uyên như nhìn một kẻ ngốc: “À, mà ngươi vẫn chưa nói vì sao nhận ra ta không sợ độc?"
Lúc này Cao Ngọc Uyên đã tâm trạng rối bời, chẳng nghe nổi hắn ta nói gì nữa, chỉ cuộn người lại, tựa đầu lên gối. Nàng đã băng ngàn dặm xa xôi, vượt qua bao gian khổ, không ngờ kết quả lại thế này. Đầu óc nàng trống rỗng, chỉ cảm nhận được nỗi đau từ tận tim lan ra, đau đến xé lòng.
Đời người ngắn ngủi, biết bao tiếc nuối, bao bất lực, bị số phận trêu đùa.
Thảo nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909864/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.