Trước mặt người khác, Cao Ngọc Uyên có thể giữ bình tĩnh, nhưng đối diện với gương mặt Lý Cẩm Dạ, tất cả suy nghĩ đều tan biến.
Nàng ngốc nghếch cười: “Chàng nói trước đi.”
Khi nàng cười, cả khuôn mặt như sáng bừng lên, đôi mắt dài, ánh nhìn thoáng chút nghịch ngợm như cánh én xuân.
Tim Lý Cẩm Dạ đập mạnh, vội quay đi: “Vào trong rồi nói.”
Cả hai bước vào căn nhà tre, lên cầu thang đến tầng hai, Cao Ngọc Uyên đẩy cửa, chỉ vào phòng: “Đây là phòng ta ở.”
Lý Cẩm Dạ bước vào, đóng cửa lại, sắc mặt trầm xuống. Trước khi nói chuyện khác, phải tính sổ trước đã, tại sao nàng lại rời đi không từ biệt?
Cao Ngọc Uyên thắp đèn dầu, không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, bèn nói ngay: “Đưa tay ra, để ta bắt mạch cho.”
Lý Cẩm Dạ: “…”
Hắn định làm ra vẻ nghiêm nghị để nàng không còn cái thói lặng lẽ bỏ đi, nhưng vừa nghe nàng nói thì câu ấy như nghẹn lại nơi cổ rồi biến mất.
Lòng hắn mềm như bông.
Dù ở đâu, khi nào, nàng vẫn luôn đặt sức khỏe của hắn lên hàng đầu, còn những thứ khác với nàng chẳng đáng gì.
Hắn đành ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa tay lên bàn.
Cao Ngọc Uyên đặt ba ngón tay lên mạch hắn, nghiêm túc chẩn đoán, bỗng giật mình ngước lên nhìn hắn, mạch này…
Lý Cẩm Dạ vội ho khan, rút tay lại, lấy từ ngực áo ra một con dao găm: “Khoan nói chuyện bệnh của ta, chuyện này là thế nào?”
Cao Ngọc Uyên bị mạch của hắn làm cho ù cả tai. Nàng vất vả đến Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909871/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.