🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
Thấy nàng lặng thinh, Lý Cẩm Dạ hỏi: “Sao không nói tiếp?”

Cao Ngọc Uyên ngập ngừng mãi mới thốt ra một câu: “Chàng có chê thì cũng đành chịu, nơi này chỉ có vậy thôi.”

Lý Cẩm Dạ bật cười, nhịn không được chọc lại: “Ta đã nói là chê bao giờ chưa?”

Cao Ngọc Uyên lặng thinh.

“Đi nào, nàng dẫn ta đi đi!”

“Vậy, chàng mang theo áo quần thay nhé.”

Lý Cẩm Dạ nhìn đôi tai nàng phủ lớp lông tơ mềm mại, bỗng dưng nói: “Mắt ta không tốt, nàng chuẩn bị giúp ta đi!”

Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ không biết hắn có bị sốt không, sao lại nói mấy lời hồ đồ như vậy!

“Ta không phải nha hoàn của chàng, tự mà lấy!”

Lý Cẩm Dạ cười không thành tiếng: “Cao Ngọc Uyên, nàng chỉ mới xa ta mấy tháng mà trở nên ngang ngạnh ghê gớm.”

“Còn tùy đối tượng thế nào!”

“Ý nàng là chỉ hung dữ với ta thôi phải không?”

Cao Ngọc Uyên nghiến răng: “Ai xem thường sức khỏe của bản thân, ta sẽ hung dữ với người đó!”

Trong lòng Lý Cẩm Dạ dâng lên cảm giác kỳ lạ, hắn đưa tay, nhẹ nhàng ôm nàng một chút, chỉ thoáng qua rồi buông: “Được rồi, nàng hung dữ tiếp đi!”

Thái độ nhún nhường của hắn khiến Cao Ngọc Uyên cảm thấy bất an, không biết hắn có ý gì.

Vượt ngàn dặm đến đây, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng thế kia, chẳng lẽ hắn quên mình đã đính hôn rồi sao?

Nàng thở dài: “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

“A Uyên!” Lý Cẩm Dạ đột nhiên gọi: “Có những người đáng để ta lãng phí thời gian.”

Câu nói ấy khiến nàng đi mà như đạp trên mây, lâng lâng đến độ khi hắn ra khỏi suối, vẫn thấy nàng ngồi ngơ ngẩn trên tảng đá, hai má ửng hồng.

Nàng hôm nay mặc lại áo quần Đại Tân, eo nhỏ chỉ vừa một vòng tay, nhưng vóc dáng đã cao hơn trước, khuôn mặt vẫn đơn thuần và trắng mịn. Khí hậu ẩm ở đây hình như còn làm nàng thêm xinh đẹp, trông tựa như một cành lan rừng ẩn sâu trong khe núi, chỉ nhìn một lần đã khắc ghi mãi mãi.

Hắn không kiềm được mà nở nụ cười dịu dàng, ra hiệu cho Thanh Sơn. Thanh Sơn hiểu ý ngay, cùng với Loạn Sơn đứng ra sau rừng trúc.

Mùa đông ở Nam Cương vẫn ấm áp như xuân, rừng trúc xanh mướt, cỏ cây đầy hoa dại, gió núi thoảng qua, làm rừng trúc xào xạc như một chốn đào nguyên.

Lý Cẩm Dạ đi đến trước mặt nàng: “Nàng đi dạo cùng ta, được chứ?”

Cao Ngọc Uyên cứ thế theo hắn, đến lúc tỉnh táo lại, nàng dừng bước, ngẩng mặt lên hỏi thẳng: “Lý Cẩm Dạ, giờ chàng đã ngủ đủ, cũng đã tắm sạch sẽ, vậy chàng có thể trả lời ta được không?”

“Nàng có câu hỏi gì?” Lý Cẩm Dạ nhướng đôi mắt đào hoa, vẻ như đùa: “Nói lại đi, ta quên rồi!”

“Chàng…”

Trong đầu nàng rối bời, bao câu hỏi chen lấn nhưng cuối cùng chỉ còn lại một câu đơn giản, mũi nàng cay cay, nghẹn ngào hỏi: “Chàng đến làm gì?”

Đêm qua, chờ hắn ngủ say, nàng rút tay ra, đến trước mặt sư phụ, biết rằng Bình Vương đã bại, họ đã giành được chiến thắng; biết rằng hắn đã bị thương nặng, nằm liệt giường suốt hai tháng; biết rằng hắn đã được phong thân vương, địa vị chỉ dưới hoàng đế.

Những điều cần biết nàng đều đã biết, nhưng vì sao hắn đến? Đến để làm gì? Nàng nhất định phải hỏi rõ.

Lý Cẩm Dạ cúi xuống, dịu dàng nói: “Nàng đã gửi lương thực, gửi dao găm, ta đến thăm nàng một chút, không được sao?”

Thì ra, hắn chỉ đến thăm nàng thôi.

Trong lòng Cao Ngọc Uyên bỗng dâng lên nỗi buồn vô cớ, như dòng sông vỡ bờ, cuốn phăng chút hy vọng nàng giấu kín, lặng im một lúc lâu, rồi thốt ra một chữ: Được.”

Lý Cẩm Dạ nhìn ánh mắt nàng dần tối lại, không đành lòng đùa thêm nữa, lấy dao găm ra, nhìn kỹ.

“Con dao này là ngoại tổ phụ tặng ta, trên đó khảm ba viên ngọc quý nhất của Bồ Loại. Nàng có biết vì sao là ba viên không?”

Cao Ngọc Uyên ngơ ngác lắc đầu.

“Vì Bồ Loại có một truyền thuyết, khi nam nữ yêu nhau thật lòng, họ sẽ có duyên ba kiếp. Qua ba kiếp rồi, mới tìm được người khác.”

Cao Ngọc Uyên kinh ngạc đến không dám tin, ngẩn ngơ nói: “Một kiếp đã khó lắm rồi, còn ba kiếp, thật vô lý.”

“A Uyên!” Lý Cẩm Dạ đột nhiên trầm mặt xuống.

Cao Ngọc Uyên gượng cười, dịu giọng đáp: “Được thôi, ba kiếp thì ba kiếp, thiếu một kiếp cũng không được.”

Lý Cẩm Dạ bị câu nói của nàng làm cho tức đến đau cả ngực, lòng thầm nghĩ: cô nàng này không chỉ tính khí thất thường, còn rất biết cách phá hỏng bầu không khí.

Cao Ngọc Uyên kéo nhẹ vạt áo hắn, dịu dàng nói: “Thật ra... sống tốt ở kiếp này là đủ rồi. Con người không nên tham cầu quá nhiều, cầu nhiều thì trời cao sẽ đố kỵ. Cả đời này, ta chẳng mong gì hơn, chỉ cầu chàng sống lâu trăm tuổi.”

Lời nàng như một cú đấm đập vào lòng Lý Cẩm Dạ, khiến ngũ tạng lục phủ hắn nhức nhối.

Thảm cảnh diệt tộc của bộ tộc Bồ Loại đã để lại trong lòng hắn một hố sâu, trong đó chỉ toàn là toan tính, ích kỷ, giết chóc, âm mưu, và mưu kế... Hắn muốn rất nhiều thứ: báo thù, quyền lực, địa vị, vinh hoa phú quý, nhưng không có bản thân hắn.

Thế nhưng cô gái này chẳng đòi hỏi gì cả, chỉ cầu mong hắn sống.

Những lời đó đốt lên trong lòng Lý Cẩm Dạ một ngọn lửa cháy bỏng, như biển lửa cuồn cuộn trải dài mười vạn dặm, khiến mỗi mạch máu đều nóng bỏng.

Cuối cùng, ngọn lửa ấy hóa thành từng lời chân thành: “Cao Ngọc Uyên, trên thảo nguyên Bồ Loại, nếu một nam nhân yêu thương ai nhất, hắn sẽ trao cho người đó thanh đao quý giá nhất của mình.”

Bùm!

Lòng Cao Ngọc Uyên như có một con đê vỡ ra, nàng nhìn hắn, giọng run run: “Chàng vừa nói gì?”

“Đao đã trao thì không lấy lại, A Uyên, nàng nói xem, chuyến này ta có thể không đến sao?”

Cao Ngọc Uyên bỗng thấy trong lòng rối như tơ vò, hàng trăm cảm xúc chồng chất, khiến khuôn mặt nàng đờ đẫn, khóc không được, cười cũng không xong.

Cuối cùng, giữa mớ bòng bong ấy, nàng hỏi: “Ta nhận đao rồi thì sao nữa?”

Lý Cẩm Dạ chăm chú nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng khoan dung, lặng yên nhưng vững chãi.

Cao Ngọc Uyên bướng bỉnh ngẩng cao đầu: “Lý Cẩm Dạ, ta không làm thiếp đâu.”

Lý Cẩm Dạ cầm đao nhét vào tay nàng: “Ta đã bao giờ nói để nàng làm thiếp chưa?”

“... Chàng...” Cao Ngọc Uyên thấy đầu óc mình mơ hồ: “Chẳng phải chàng có hôn thê rồi sao? Chu Tử Ngọc, chàng quên rồi à?”

Lý Cẩm Dạ thở dài: “Không còn nữa!”

Một câu nói đơn giản, không thêm thắt chi tiết, cũng chẳng giải thích cặn kẽ ngọn ngành, vì với hắn, những điều đó không còn quan trọng.

Cao Ngọc Uyên muốn nói “Lý Cẩm Dạ, chàng điên rồi sao." nhưng trong đầu lại không đủ sức, chẳng thể thốt ra.

Đột nhiên, có thứ gì chạm vào gò má nàng, một bàn tay nâng cằm nàng lên, buộc ánh mắt nàng phải đối diện với hắn. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.