Thấy nàng lặng thinh, Lý Cẩm Dạ hỏi: “Sao không nói tiếp?”
Cao Ngọc Uyên ngập ngừng mãi mới thốt ra một câu: “Chàng có chê thì cũng đành chịu, nơi này chỉ có vậy thôi.”
Lý Cẩm Dạ bật cười, nhịn không được chọc lại: “Ta đã nói là chê bao giờ chưa?”
Cao Ngọc Uyên lặng thinh.
“Đi nào, nàng dẫn ta đi đi!”
“Vậy, chàng mang theo áo quần thay nhé.”
Lý Cẩm Dạ nhìn đôi tai nàng phủ lớp lông tơ mềm mại, bỗng dưng nói: “Mắt ta không tốt, nàng chuẩn bị giúp ta đi!”
Cao Ngọc Uyên thầm nghĩ không biết hắn có bị sốt không, sao lại nói mấy lời hồ đồ như vậy!
“Ta không phải nha hoàn của chàng, tự mà lấy!”
Lý Cẩm Dạ cười không thành tiếng: “Cao Ngọc Uyên, nàng chỉ mới xa ta mấy tháng mà trở nên ngang ngạnh ghê gớm.”
“Còn tùy đối tượng thế nào!”
“Ý nàng là chỉ hung dữ với ta thôi phải không?”
Cao Ngọc Uyên nghiến răng: “Ai xem thường sức khỏe của bản thân, ta sẽ hung dữ với người đó!”
Trong lòng Lý Cẩm Dạ dâng lên cảm giác kỳ lạ, hắn đưa tay, nhẹ nhàng ôm nàng một chút, chỉ thoáng qua rồi buông: “Được rồi, nàng hung dữ tiếp đi!”
Thái độ nhún nhường của hắn khiến Cao Ngọc Uyên cảm thấy bất an, không biết hắn có ý gì.
Vượt ngàn dặm đến đây, nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng thế kia, chẳng lẽ hắn quên mình đã đính hôn rồi sao?
Nàng thở dài: “Đi thôi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
“A Uyên!” Lý Cẩm Dạ đột nhiên gọi: “Có những người đáng để ta lãng phí thời gian.”
Câu nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909872/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.