🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 
“Mấy ngày trước, ta bị vây trong thành Lương Châu, đó là một thành cô lập, cũng là cửa ngõ giao thông quan trọng. Nếu thành thất thủ, đại quân của Lý Cẩm An sẽ thẳng tiến xuống kinh đô. Lúc ấy, trong thành chưa đầy năm vạn quân, còn bên ngoài là mười lăm vạn quân địch.”

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng, giọng điềm nhiên như kể một câu chuyện chẳng liên quan.

“Ta nhìn từng binh sĩ ngã xuống trước mắt, và tự hỏi, trước khi rời khỏi thế gian, con người muốn nói điều gì nhất?”

Cao Ngọc Uyên im lặng.

Lý Cẩm Dạ dùng đầu ngón tay hơi chai nhẹ lướt qua môi nàng, trong giọng nói tràn đầy sự dịu dàng mơn man: “Người khác thế nào ta không biết, nhưng điều ta muốn nói nhất chính là, A Uyên, ta thích nàng, đã từ rất lâu rồi!”

Trong căn phòng nhỏ ở Tôn gia trang, Lý Cẩm Dạ từng nằm suốt bốn năm, trái tim hắn sớm đã mòn mỏi, chỉ chứa đựng thù oán nước nhà.

Nhưng rồi nàng bất ngờ bước vào, mạnh mẽ và không chút kiêng nể, phá tan mọi quy tắc, xông thẳng vào cuộc đời hắn, ép tim hắn nở ra, đong đầy hình bóng nàng.

Đến khi hắn nhận ra, muốn đẩy nàng ra ngoài thì… đã chẳng thể nào kịp nữa.

Lý Cẩm Dạ thở dài, một tiếng thở dài mang bao cảm xúc.

“Ta từng nói với sư phụ nàng rằng, nếu ta còn sống trở về kinh, dù còn sống được bao năm, ta nhất định sẽ cưới nàng, tuyệt không để nàng làm thê tử của ai khác, nàng chỉ có thể là của ta. Cao Ngọc Uyên, nàng nói xem, thanh đao này, nàng có muốn trả lại không?”

Trả không?

Trả ư?

Cao Ngọc Uyên nghẹn ngào, nước mắt lăn dài, nàng hất tay hắn ra, đấm mạnh vào ngực hắn: “Sao chàng phải đợi đến lúc cận kề sống chết mới nghĩ thông suốt? Lý Cẩm Dạ, chàng đúng là đồ ngốc!”

Lý Cẩm Dạ nhìn nàng, bỗng bật cười: “A Uyên, biết sai mà sửa là điều tốt mà.”

Con người, sau cơn vui sướng xen lẫn bi ai, dường như chỉ có thể ôm lấy nhau, khóc cười như một đứa trẻ để dồn hết cảm xúc ra ngoài.

Cao Ngọc Uyên cũng vậy, nàng lao vào lòng Lý Cẩm Dạ, òa khóc như trẻ thơ.

Cha nàng qua đời, nàng chỉ âm thầm gạt nước mắt, nghiến răng chịu đựng mà làm lại từ đầu;

Mẹ nàng qua đời, mọi nước mắt trong nàng hóa thành nỗi hận, chẳng còn giọt nào để khóc ra.

Nước mắt nàng tuôn rơi không ngăn được, kẻ thường xuyên đối mặt với gió lạnh dao găm như nàng chỉ cần một chút dịu dàng đã dễ dàng bị khuất phục.

Nàng… bị hắn làm cho không còn sức phản kháng.

Khóc xong, nàng mở mắt, hỏi thẳng: “Vậy… chàng định cưới ta sao?"

Chưa chờ hắn trả lời, nàng mỉm cười: “Chàng đã nghĩ kỹ chưa? Chàng giờ là thân vương, còn ta là kẻ từng đưa chính cha mình vào ngục, một nữ tử không tốt lành gì. Chàng làm vậy là vì hối tiếc, hay vì không cam lòng thấy ta thành thân với người khác trước khi ngươi chết? Lý Cẩm Dạ, ta là người rất cố chấp, không đạt được thì không nghĩ đến, nhưng có rồi mà mất đi, ta sẽ hóa điên đấy!"

Nàng nói thẳng thắn, bộc bạch cả lòng mình, câu nào cũng đâm thẳng vào tâm can hắn.

Lý Cẩm Dạ nhếch môi cười khổ: “Nàng hỏi nhiều như vậy, chi bằng đợi khi Vu Đồng chữa khỏi bệnh cho ta, ta sẽ trả lời."

Cao Ngọc Uyên nhíu mày: "Nếu Vu Đồng bảo rằng không giải được độc, chàng sẽ lại trở về như trước, coi như không quen biết ta sao?"

Hắn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, bàn tay hắn tự nhiên nắm lấy tay nàng.

"Giả như không chữa được độc, nàng không có trưởng bối, cũng chỉ có một Tam thúc không ra hồn, thôi thì, chúng ta chẳng cần lễ nghi gì, ở đây thành thân là được!"

Lời nói ra nhẹ nhàng đùa cợt, nhưng trên gương mặt hắn lại không có lấy một nét cười.

Thân vương hay không, nữ tử tốt hay không, hối tiếc hay không hối tiếc, cam tâm hay không cam tâm, tất cả đều chẳng còn quan trọng.

Cưới nàng, đó chính là câu trả lời của hắn.

Nước mắt nàng vừa ngừng lại lại lăn dài, môi run, nàng nói: "Đi thôi, chúng ta đến gặp Vu Đồng ngay."

Lý Cẩm Dạ nói: “Khoan đã."

"Còn chờ gì nữa…"

Nàng chưa kịp nói hết đã bị hắn ôm chặt vào lòng, bàn tay hắn siết mạnh trên vai nàng. Hắn cúi đầu, ghé sát bên tai nàng, nói: “Đừng đi, để ta ôm một lúc."

Cả đời hắn, nhược điểm duy nhất chính là người con gái trong vòng tay này. Lý Cẩm Dạ bỗng thấy mọi khổ cực, những tháng ngày rong ruổi chinh chiến, đều đáng giá.

Cao Ngọc Uyên bật khóc, rồi lại mỉm cười trong nước mắt, sau đó nàng dang tay, vòng ôm lấy hắn.

Hắn đã ôm nàng, coi như đã đóng dấu, ký tên, thân là vương gia, nói lời phải giữ lời, không thể nuốt lời!

Cách đó mấy trượng, Thanh Sơn và Loạn Sơn không nhịn được, lén liếc nhìn phía sau. Sau khi nhìn thấy cảnh ấy, hai người liếc nhau một cái.

Người này sau này là vương phi, phải chăm sóc thật cẩn thận!

...

"Vương gia và tiểu thư đến rồi!"

Thẩm Dung kích động không thôi, không ngờ vương gia lại vượt ngàn dặm tới đây, tối qua còn bận rộn suốt đêm, giờ vẫn chưa kịp dập đầu ra mắt.

"Chát!"

Bị đánh nhẹ một cái lên đầu, Giang Phong lườm cậu một cái: "Trước mặt vương gia phải đứng đắn."

Thẩm Dung xoa đầu, thầm nghĩ: Tối qua ai vừa uống rượu vừa cười hề hề như kẻ ngốc ấy nhỉ!

Giang Phong tiến đến hành lễ: “Vương gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong, xin mời người."

"Vu Đồng đâu?" Lý Cẩm Dạ hỏi.

"Bẩm vương gia, tối qua Trương thái y và Vu Đồng đàm luận suốt đêm, giờ vẫn chưa dậy, tiểu nhân sẽ cho người gọi ngay."

Lý Cẩm Dạ gật đầu: “Vậy thì ăn sáng thôi."

Giang Phong quay lại, liếc nhìn Vệ Ôn: “Nhanh lên, hầu hạ vương gia và tiểu thư dùng bữa!"

Lý Cẩm Dạ: "Không cần khách sáo, các ngươi như thế nào thì hôm nay cứ như thế đó."

"Bình thường họ ăn chung bàn với ta, không phân chủ tớ." Cao Ngọc Uyên nhìn hắn, chóp mũi vẫn đỏ ửng.

Lý Cẩm Dạ nhìn cái bàn dài, vung tay nhẹ nhàng: “Nhập gia tùy tục, vậy cùng nhau ăn đi."

Tim Thẩm Dung đập rộn ràng, hôm nay bọn họ được vinh dự ngồi cùng bàn với vương gia ư?

Mọi người ngồi xuống, không ai dám thở mạnh.

Ôn Tương cảm thấy chân mình run lẩy bẩy, thầm mắng: Sao lại ăn cùng chứ, làm nàng đến nói cũng không dám, nhỡ mà ăn quá tự nhiên, có khi vương gia lại phạt nàng tội bất kính không chừng!

Cao Ngọc Uyên khó khăn kìm nén nụ cười, khuỷu tay chạm nhẹ vào Lý Cẩm Dạ, nhắc hắn cầm đũa.

Lý Cẩm Dạ gật đầu, cầm đũa lên, gắp một miếng thức ăn bỏ vào bát nàng: “Ăn nhiều một chút, gầy đi rồi!"

Mặt Cao Ngọc Uyên bỗng chốc đỏ ửng, liếc hắn một cái, nhiều người nhìn như thế, chàng là vương gia, cũng phải giữ ý một chút.

Giữ ý gì chứ?

Lý Cẩm Dạ vẫn điềm nhiên dùng bữa, khuôn mặt vốn đã tuấn tú giờ thêm vẻ dịu dàng, như băng ngọc mùa đông, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy ấm lòng.

Giang Phong nhìn quanh, thấy cảnh này lại không nhịn được cười hì hì, cúi đầu ăn ngấu nghiến. Nhìn tiểu thư với vương gia tình cảm thế này, chắc chắn khi về sẽ cần chuẩn bị kỹ càng, hồi môn không thể sơ sài, phải là mười dặm hồng trang, khiến cả kinh thành phải ganh tị không thôi. 

 
Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.