Cao Ngọc Uyên như không để ý nhìn hắn, ánh mắt thoáng chút áy náy, một lúc sau nàng nói: "Lý Cẩm Dạ, chàng chờ ta một chút, ta có vài lời muốn nói với Giang Phong."
"Đưa ta con dao găm của nàng trước đã."
"Để làm gì?" Cao Ngọc Uyên mặt đầy căng thẳng: “Đã tặng rồi, sao lại có lý đòi lại, ta đã nói rồi, ta không quan tâm gì cả, mười năm cũng được, không con cũng được, ta..."
"Ta chỉ muốn khắc vài chữ lên đó!" Lý Cẩm Dạ nhanh chóng cắt lời nàng.
Cao Ngọc Uyên không tin, khuôn mặt hắn quá nhợt nhạt, nơi sâu thẳm thì lại quá sâu, khiến nàng luôn cảm thấy có gì đó mỏng manh, bạc tình.
Nàng thật sự sợ hắn lại suy nghĩ nhiều, rồi lại như con rùa, thu đầu vào trong vỏ.
"Ta chỉ muốn khắc hai chữ lên đó, một chữ Uyên, một chữ Dạ." Lý Cẩm Dạ mày giãn ra, đôi môi nhợt nhạt cong lên, không hiểu sao lại trông rất dễ thương.
Từ "dễ thương" vốn chẳng dính dáng gì tới An Vương.
Cao Ngọc Uyên vẫy tay gọi hắn, ý bảo hắn lại gần.
Lý Cẩm Dạ không hiểu nàng định làm gì, thật sự ghé tai lại gần.
Cao Ngọc Uyên hạ giọng, từng chữ một: “Ta không muốn giữ chữ ‘Uyên’ này nữa, ta chỉ muốn đổi thành chữ ‘Mộ’. Chữ Mộ dưới có chữ ‘nhật’, là mặt trời, mà mặt trời mọc lên, chính là hy vọng.”
Khi tiếng nói nhỏ nhẹ của nàng vang lên, Lý Cẩm Dạ chợt cảm thấy da đầu như tê dại, lục phủ ngũ tạng tựa hồ cũng trở nên ấm áp.
…
Bên dòng suối, Giang Phong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909875/chuong-377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.