Không gian im lặng như tờ.
Sự im lặng chết chóc, đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Cao Ngọc Uyên quỳ dưới đất, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Nàng từng bước đi từ Tôn gia trang, giẫm trên lưỡi dao mà ra.
Bàn về cãi nhau, mấy kẻ khoác lên mình lụa là gấm vóc, bày ra vẻ kiêu kỳ cao sang này, có ai đấu lại nàng?
Mắng nàng là đồ đàn bà chanh chua hay ác phụ, nàng không bận tâm. Miễn là có thể bảo vệ người đàn ông của mình, nàng chẳng màng bất cứ điều gì nữa cả.
Người của nàng, chỉ có nàng mới được quyền bắt nạt!
Đầu Lý Cẩm Hiên “ong” một tiếng, lưng toát ra một lớp mồ hôi lạnh.
Hắn chợt nghĩ, năm xưa tại sao Lý Cẩm An lại tìm mọi cách để đưa Cao Ngọc Uyên về phủ?
Có phải hắn đã sớm biết người phụ nữ này giỏi giang đến thế này không?
Nếu năm xưa hắn có một vương phi như vậy hỗ trợ bên mình… Lý Cẩm Hiên không dám nghĩ tiếp. Người phụ nữ này quả thật quá đáng sợ!
Trình Tiềm và Tôn Tiêu liếc nhau một cái, cả hai đồng thời thầm nghĩ: “Cũng chỉ có người như thế này mới xứng làm đại tẩu của bọn họ.”
Lý Cẩm Dạ cong môi cười, ánh mắt chăm chú nhìn người phụ nữ của mình. Nàng vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ, đến mức trong khoảnh khắc, đôi mắt hắn như bừng lên một ngọn lửa.
Quần thần “Thà đắc tội tiểu nhân, cũng không dám đắc tội một vương phi như thế!”
Nữ quyến: “Nếu ta là vương phi của An thân vương, liệu ta có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2909943/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.