Tạ Ngọc Thanh lau nước mắt, giọng đầy uất ức: “Muội muội, để tỷ nói một lời đụng chạm lòng người, mẫu thân ta nếu thật sự muốn xử lý đứa bé trong bụng nàng ta, có vô số cách thần không biết quỷ không hay, nào cần phải ra tay vào thức ăn. Điều này rõ ràng là oan cho mẫu thân ta!”
Cao Ngọc Uyên liếc nhìn La ma ma, bà lập tức lên tiếng: “Ý của đại tiểu thư là…”
“Chắc chắn là Mẫn di nương kia vừa ăn cắp vừa la làng, tự biên tự diễn một màn kịch xuất sắc. Ngoài ả ra, trong đại phòng của Tạ gia còn ai vào đây nữa?”
Cao Ngọc Uyên hỏi lại, giọng bình tĩnh: “Nếu đã yên ổn, sao tự dưng phải dựng nên một màn kịch này?”
“Còn không rõ sao!” Tạ Ngọc Thanh nhếch môi cười nhạt: “Mẫu thân ta sống chết không chịu mở lời, ả ta chẳng thể đường đường chính chính mà qua mặt, vậy thì dù đứa bé có sinh ra cũng chỉ là một đứa con hoang.”
Cao Ngọc Uyên nhíu mày, giọng trầm xuống: “Tỷ nói vậy, có bằng chứng gì không?”
Tạ Ngọc Thanh khựng lại, nàng ngập ngừng, chẳng biết đáp sao. Chuyện này không cần chứng cứ, chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ngay.
Thấy nàng im lặng, Cao Ngọc Uyên lắc đầu, giọng pha chút bất lực: “Một là không có bằng chứng, hai, chuyện này đã công khai, vậy tỷ tìm đến ta là có tính toán gì?”
“Ta…”
Tạ Ngọc Thanh nghẹn lời, vội lấy khăn tay lau nước mắt, nghẹn ngào nói: “Muội muội, tỷ tỷ đây chẳng có ý gì khác, chỉ muốn muội nể tình xưa nghĩa cũ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910470/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.