Trương Hư Hoài ngẩn người trong chốc lát, như thể bị hù đến hoảng hốt, bèn ho sặc sụa.
Lý Cẩm Dạ vỗ lưng cho hắn, lại dùng không ít sức.
Trương Hư Hoài oán thầm: Tên tiểu quỷ này là do kẻ thù phái tới sao?
Chưa kịp mở miệng, đã nghe Lý Cẩm Dạ quay đầu nói với Cao Ngọc Uyên: “Phái người tới trạm dịch, bảo ta đổ bệnh.”
Cao Ngọc Uyên lập tức hiểu ý: “Chàng định để nàng đến sao?”
“Có vài lời cần phải nói rõ.”
“Nói về hôn sự của ta?” Trương Hư Hoài liên tục xua tay: “Không ổn, không ổn, chúng ta còn chưa tới mức bàn chuyện hôn nhân.”
“Sư phụ, người nghĩ nhiều rồi, là chuyện của đại Công chúa.” Cao Ngọc Uyên trừng mắt lườm hắn.
Trương Hư Hoài bèn túm lấy vạt áo Lý Cẩm Dạ: “Ngươi định khuyên nàng nhẫn nhịn sao?”
“Bằng không thì sao?”
Trương Hư Hoài ngửa người ra sau, hồi lâu không thốt nên lời.
Lý Cẩm Dạ đứng dậy: “A Uyên, ta còn muốn tung tin ra ngoài.”
“Tin gì?” Lần này, Cao Ngọc Uyên không đoán được ý hắn.
“Về chuyện đường núi Bồ Loại xá xa xôi, dân phong lại hung hãn!”
Cao Ngọc Uyên lập tức bừng tỉnh: “Chàng định khiến kẻ khác chùn bước sao?”
Lý Cẩm Dạ gật đầu.
Mấy chục năm thái bình thịnh thế, đám người được chọn để hòa thân toàn là con cháu đời thứ ba, thứ tư của dòng dõi tướng quân. Những kẻ quen sống trong phồn hoa kinh thành, ai lại chịu chạy đến nơi hẻo lánh chó không thèm ngó như Bồ Loại chỉ để làm phò mã.
Không ai ở kinh thành chịu nhận, là đã tranh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910494/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.