Ánh đèn leo lét, mờ nhạt như hạt đậu.
Lý Cẩm Dạ đứng dưới hành lang, chắp tay sau lưng, ánh mắt chìm trong màn đêm tĩnh lặng.
Trương Hư Hoài cất tiếng: “Ngươi đang đợi ta sao?”
Lý Cẩm Dạ mỉm cười: “Ta tính thời gian, biết ngươi sẽ đến vào lúc này.”
“Thật giỏi tính toán, còn cười được!”
Trương Hư Hoài xoay người, đá mạnh vào một tên cấm vệ đứng sau lưng: “Cút xa ra cho ta! Còn dám đứng gần thêm nữa, coi chừng ta cho các ngươi chết vì độc!”
Bọn cấm vệ tuy tức giận nhưng không dám phản kháng, chỉ đành hậm hực nhìn hắn rồi lặng lẽ rút ra xa.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Nhìn nữa ta móc mắt các ngươi ra đấy!” Trương Hư Hoài không buông tha, tiếp tục lớn tiếng chửi rủa.
Lý Cẩm Dạ hiểu rõ, Trương Hư Hoài đang muốn truyền một thông điệp đi: “Ta dám ngang ngược thế này, là vì có bản lĩnh để sống sót. Đừng có mà thừa cơ nước đục thả câu. Nếu ta sống sót trở ra, ta sẽ đập nát đầu kẻ hại ta.”
Quả nhiên, tiếng chửi mắng rất hiệu quả. Bọn cấm vệ nhanh chóng đóng cửa lại, không dám quấy rầy thêm.
“Họ bị thương ra sao rồi?”
“Ngươi chọc cho hoàng đế tức đến thổ huyết à?”
Hai câu hỏi vang lên cùng lúc.
Lý Cẩm Dạ mỉm cười, giơ tay làm động tác mời.
Trương Hư Hoài bước lên trước, đáp ngay: “Tam gia chỉ bị thương nhẹ, còn Tô Trường Sam thì nặng hơn, nhưng Diêm Vương không nhận.”
Nghe vậy, trái tim Lý Cẩm Dạ nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng gương mặt vẫn lạnh nhạt: “Ông ta ép ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910532/chuong-531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.