“Không hay rồi! Có chuyện lớn rồi! Cấm vệ quân lại đến lục soát phủ rồi!”
Người hầu canh cổng vương phủ vừa thấy trận thế trước mắt, sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng cắm đầu chạy về phía hậu viện báo tin.
Giang Phong vừa nghe tin lập tức lập tức ra ngoài, chặn đầu người dẫn đầu là Tề Tiến.
Ngoài dự đoán, Tề Tiến chắp tay thi lễ, thái độ ôn hòa: “Không phải lục soát phủ, mà là muốn mời Vương phi vào cung một chuyến để giúp Trương thái y giải độc. Phải nhanh!”
“Trương thái y?”
Sắc mặt Giang Phong lập tức thay đổi, thi triển khinh công bay vào nội viện.
Vốn tưởng mọi chuyện đã có chuyển biến, ai ngờ chuyện đầu tiên chờ đợi nàng lại là, sư phụ trúng độc.
Vậy còn Lý Cẩm Dạ thì sao? Có bị gì không?
Nàng thất thần nhìn sang Tạ Dịch Vi.
Sắc mặt Tạ Dịch Vi cũng đầy vẻ chấn động, cố giữ bình tĩnh: “A Uyên, mau lên, không thể trì hoãn.”
Ánh mắt xoay chuyển, hắn quay đầu nhìn Giang Phong: “Giang Phong, ngươi xưa nay trầm ổn, mau theo Vương phi vào cung.”
“Dạ!”
Lúc này Cao Ngọc Uyên mới hoàn hồn, vội hô to: “Hòm thuốc, đừng quên mang theo hòm thuốc!”
Giang Phong đeo hòm thuốc lên lưng: “Tiểu thư, đi thôi!”
Cao Ngọc Uyên vẫn đứng yên, đôi mắt đen sâu đáng sợ.
Nàng nhìn về phía Tạ Dịch Vi: “Tam thúc, vương phủ xin nhờ thúc… nếu như…”
“Không có nếu gì hết! Cứu người là quan trọng nhất, mau đi!!” Tạ Dịch Vi quát lớn, vội đẩy người ra ngoài.
Cao Ngọc Uyên loạng choạng, may mà Giang Phong nhanh tay đỡ lấy, không thì đã ngã xuống rồi!
Chủ tớ hai người rời đi, Tạ Dịch Vi chân run không đứng vững, ngồi phịch xuống bậc thềm, mặt trắng bệch.
Kế hoạch vốn không hề có chuyện trúng độc!
Ai dám hạ độc ngay dưới mí mắt của hoàng thượng?
Trong cung rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Còn nữa, còn nữa!
Là ai nhân lúc nước đục thả câu, là ai đang đẩy thêm gió vào lửa… Tạ Dịch Vi mắt đảo qua một vòng, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng.
Trước mắt, một cái bóng lảo đảo đi về phía hắn. Tạ Dịch Vi ngẩng đầu, nghiến răng: “Ai cho ngươi chạy đến đây?”
Tô Trường Sam gạt tay thị vệ ra: “Lúc này ta ở đây là tốt nhất! Đại Khánh, lập tức dùng đường bí mật, dò la tin tức trong cung!”
Đại Khánh: “Rõ!”
“Nhị Khánh!”
“Gia?”
“Bắt đầu chuẩn bị!”
Nhị Khánh: “Rõ!”
“Chuẩn bị gì? Ngươi định làm gì?” Tạ Dịch Vi giật nảy người.
Tô Trường Sam vỗ vai hắn, nói từng chữ: “Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất!”
Tạ Dịch Vi nghẹn lời.
“Những gì các ngươi tự cho là chu toàn, tính toán kỹ lưỡng, rốt cuộc vẫn không địch lại ý trời. Bọn họ tàn nhẫn hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều!”
Tạ Dịch Vi thì thào như tự nói: “Lá gan… quá lớn rồi, thật sự quá lớn rồi!”
…
Cao Ngọc Uyên không rõ tâm trạng mình dọc đường là gì, chỉ biết khi nhìn thấy hai cánh cổng cung to lớn nặng nề, tất cả cảm xúc trong lòng đều được ổn định lại.
“Vương phi, mời!”
Cao Ngọc Uyên vừa bước vào cửa, đã có kiệu nhỏ chờ sẵn bên trong. Người khiêng kiệu đều là cấm vệ quân, ai nấy bước đi như bay.
Chỉ chốc lát, nàng đã đứng trước cửa điện.
Lý công công bước ra đón: “Vương phi, mau, thái y ở bên trong!”
Cao Ngọc Uyên vẫn đứng yên, cẩn thận hỏi: “Vương gia nhà ta đâu?”
“Vương gia không sao, đang đợi Vương phi vào!”
Ánh mắt căng thẳng của nàng lập tức dịu xuống, lạnh nhạt ném lại một câu, rồi bước vào trong điện: “Phiền công công cầm giúp ta hòm thuốc.”
Lời này nghe vô lễ, nhưng Lý công công chẳng nói nửa lời, lập tức nhận lấy hòm thuốc từ tay Giang Phong rồi theo vào.
Giang Phong thì cúi đầu đứng ngoài cửa điện, hai tai vểnh lên lắng nghe động tĩnh bên trong.
Cao Ngọc Uyên lúc này đã thấy Trương thái y. Mắt hắn nhắm chặt, trên mặt phủ một lớp đen, môi cũng đen sì.
Nàng tập trung bắt mạch thật lâu, rồi lấy kim châm đâm vào đầu ngón trỏ tay phải hắn, cố sức ép ra một giọt máu, đưa lên môi nếm thử.
Lý công công kinh hãi trừng to mắt, chưa kịp hoàn hồn đã nghe An Thân Vương phi nói: “Đưa giấy bút đây, chép đơn thuốc theo ta rồi đi bốc thuốc. Còn nữa, cởi áo ngoài của sư phụ ra, ta phải giải độc!”
…
Một loạt kim châm hạ xuống, mồ hôi Cao Ngọc Uyên đầm đìa, bất chợt cảm thấy phía sau có ánh mắt nhìn mình. Nàng quay ngoắt đầu lại, nước mắt lập tức trào ra.
Tất cả lo lắng và đau lòng của nàng, hắn đều thu vào đáy mắt, như gương sáng rõ ràng.
Lý Cẩm Dạ l**m đôi môi khô nứt, thầm nghĩ: May mà vừa rồi mình đã thay xiêm y, nếu không để nàng thấy bộ dạng ban đầu, chắc chắn sẽ khóc ngất.
Hắn bước tới trước mặt nàng, dịu dàng nói: “Khóc gì chứ? Ta vẫn còn nguyên đây. Hắn thế nào rồi?”
Cao Ngọc Uyên không trả lời, dùng ánh mắt quan sát hắn từ trên xuống dưới, không bỏ sót một tấc nào, cuối cùng dừng lại ở tay hắn.
Lý Cẩm Dạ không giấu giếm, thẳng thắn đưa tay ra cho nàng xem, các khớp tay đều có vết máu đông: “Hư Hoài trúng độc, ta lo phát điên nên đấm đá lung tung đó!”
Cao Ngọc Uyên khịt mũi: “Độc này gọi là ‘Nhất Câu Vấn’, còn gọi là ‘Hồ Mạn Đằng’, xuất xứ từ Đại Tân. Sư phụ nhất định đã nếm thử rồi nhận ra, nếu không, e là khó giữ mạng. May là lượng độc ít, thêm một lần giải nữa là sẽ tỉnh.”
Lý Cẩm Dạ giúp nàng lau đi nước mắt, Cao Ngọc Uyên không kìm được nhào vào lòng hắn.
Giữa lúc hoàng hôn buông xuống, người trước mắt như bước ra từ mười mấy đêm mộng dài, nàng hoàn toàn không để tâm đang ở đâu, chỉ muốn ôm chặt hắn thật chặt.
Tim Lý Cẩm Dạ càng thêm xót xa.
Tuy tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn, nhưng người trong lòng này, vĩnh viễn khiến hắn không biết làm sao cho phải.
“A Uyên!” Lý Cẩm Dạ thì thầm: “Hư Hoài nói, ngay cả trong mơ ta cũng gọi tên nàng.”
Cao Ngọc Uyên ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn hắn không chớp.
Lý Cẩm Dạ cố nén cảm xúc, nuốt xuống nỗi nghẹn ngào, cắn tai nàng thì thầm: “Đừng để hắn tỉnh sớm, để hắn ngủ thêm một giấc.”
Đôi mắt Cao Ngọc Uyên lập tức mở to, lồng ngực chấn động dữ dội.
Lý Cẩm Dạ đưa tay che lên đôi mắt đang hoảng loạn của nàng, hạ giọng: “Đây là điều hắn dặn ta trước khi hôn mê.”
Cao Ngọc Uyên: “…”
Một luồng lạnh lẽo khó tả bò lên sống lưng nàng. Lý Cẩm Dạ cúi đầu hôn mạnh lên môi nàng: “Ta còn việc phải làm. Nàng ở lại đây trông hắn, đừng đi đâu cả.”
“Chàng đi đâu vậy?” Cao Ngọc Uyên giữ chặt hắn.
Lý Cẩm Dạ định thần, thu lại ánh mắt như lửa: “Về ngục ngồi tiếp.”
…
Trung cung, tẩm điện.
Chỉ vài câu nói của cung nữ đã lập tức xé rách vẻ điềm tĩnh trên gương mặt của Lục Hoàng hậu.
Tay bà run lên, môi trắng bệch vì căng thẳng: “Ngươi… ngươi nói gì? Trương thái y trúng độc rồi?”
“Hồi bẩm nương nương, An Thân Vương phi đã được mời vào cung để giải độc cho Trương thái y. Trong điện có cấm vệ canh giữ trước sau, ngoài Lý công công ra, không ai được vào.”
“Đang yên đang lành, sao lại trúng độc? Là ai làm?”
Cung nữ nhìn bà, ngập ngừng không nói.
“Nói!” Ánh mắt Lục Hoàng hậu lập tức trở nên sắc bén.
“Nô tỳ lúc trở về… có nghe người ta bàn tán… nói là… chuyện này e rằng… không thoát khỏi liên quan đến chúng ta.”
“Cái gì?”
Lục Hoàng hậu ngồi phịch xuống ghế, đờ đẫn nhìn xuống đất, đầu óc choáng váng.
Bà đúng là mong hoàng đế chết, nhưng cho dù có mong đi nữa, cũng tuyệt đối không động đến Trương thái y!
Một cảm giác bất an trào lên từ tim, bà túm chặt lấy tay cung nữ.
“Không phải bổn cung làm! Thật sự không phải bổn cung làm!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.