“Không gặp, thì không hận, cũng không oán sao?”
Cao Ngọc Uyên hít sâu một hơi, liếc nhìn La ma ma bên cạnh: “Ma ma, là tam thúc nhờ ta nói lời này, nhưng đâu biết rằng, lời này ta cũng khó lòng mở miệng.”
La ma ma gật đầu nói: “Tam gia chỉ nghĩ đến bản thân không muốn gặp tam thiếu phu nhân, nhưng lại chẳng nghĩ đến tiểu thư có muốn gặp tam thiếu phu nhân hay không; tam gia thấy áy náy trong lòng, nhưng tiểu thư lại càng tự trách hơn.”
Dù sao cũng là người đã theo nàng nhiều năm, lập tức đoán ra ngay tâm tư của nàng.
Vì sao nàng không muốn nhìn thêm đứa trẻ ấy một cái? Bởi vì mỗi lần nhìn là một lần nhớ đến cái chết của Tạ Ngọc Hồ ngay trước mặt mình.
Một lúc lâu sau, Cao Ngọc Uyên mới nhỏ giọng nói: “Ngày mai gác việc trong phủ lại một chút, ta đi gặp Thẩm Thanh Dao. Kẻ ác này xem ra vẫn phải để ta làm!”
“Vâng, lão nô lập tức đi sắp xếp!”
Cao Ngọc Uyên xoay người bước vào nội thất, khi vén rèm dường như sực nhớ ra điều gì, chợt dừng chân lại nói: “Bảo nhà bếp nhỏ làm chút đồ ăn khuya thanh đạm, đem đến thư phòng.”
“Dạ!”
*
Trong thư phòng, ấm áp như trời xuân.
Tạ Dịch Vi sưởi tay bên chậu than: “Lần này vào Tứ Xuyên, tình hình động đất nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng. Nhiều nhà sập, đè chết rất nhiều người. Quan tài trong vùng bị tranh mua sạch sẽ. Nhà nào không mua nổi quan tài, đành phải trực tiếp chôn người xuống đất.”
“Có dịch bệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910640/chuong-589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.