Quản thị thở dài: “Còn có thể nghĩ ra cách gì nữa? Chỉ còn cách dày mặt đến cầu xin Vương phi thôi. Dù sao cũng là tỷ muội một nhà, nhất định nàng ấy sẽ ra tay giúp đỡ.”
Trong lòng Tạ Thừa Quân nặng trĩu: “Đến lễ mừng năm mới mà nàng ấy cũng không nhận, ta e là muội ấy sẽ không đồng ý đâu.”
“Chàng đó…” Quản thị dùng ngón tay thon thả chọc vào trán phu quân: “Muội ấy không nhận lễ của Tạ phủ, nhưng lại nhận lễ từ nhà ngoại ta, chứng tỏ điều gì?”
Tạ Thừa Quân cười khổ: “Ta há lại không biết? Chỉ là cảm thấy buồn trong lòng. Muội ấy lẽ ra phải thân thiết nhất với Tạ phủ chứ.”
Quản thị vốn không chịu nổi dáng vẻ u sầu than thở của chồng: “Chuyện cũ nhắc lại làm gì? Giờ trong phủ chàng lo chuyện bên ngoài, thiếp lo chuyện trong nhà, sẽ không như trước nữa.”
Từ sau khi nhị tiểu thư qua đời, vợ chồng họ được giao toàn bộ trách nhiệm cai quản Tạ phủ, nghĩ lại thì hẳn ông bà già cũng có chút hối hận.
Nhưng mà, thiên hạ không có cha mẹ nào là sai hoàn toàn. Nàng không thể nói họ sai, chỉ có thể toàn tâm toàn ý quản lý tốt nội trạch, đỡ đần phu quân, để chàng đừng mù quáng như cha mẹ chồng năm xưa.
Bên phía Vương phi tất sẽ nhìn thấu mọi việc, nàng tin rằng chỉ cần bản thân hành xử đoan chính, sớm muộn gì cũng có thể rửa sạch những điều tăm tối trong quá khứ.
“Đại thiếu phu nhân!”
Một nha hoàn tâm phúc gọi bên ngoài. Quản thị khoác thêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910650/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.