Bàn ăn rộng lớn, giờ chỉ còn lại ba người.
Vệ Quốc Công đặt ngang trên đầu gối chiếc quạt xếp mà con trai ông thường cầm, gương mặt già nua nhuốm vẻ cô quạnh khó tả.
Trong lòng Tô Trường Sam chợt dâng lên một nỗi chua xót khó hiểu, bất chợt đứng bật dậy, vén áo quỳ thẳng xuống đất.
Vệ Quốc Công không đỡ hắn dậy.
Đứa con trai mà ông phải vất vả nuôi nấng, bón từng thìa sữa, từng miếng cơm, nay chút non nớt cuối cùng trên gương mặt cũng đã biến mất. Cử chỉ, phong thái chẳng còn chút dáng dấp của đứa trẻ nghịch ngợm ngày nào.
Tảng đá cứng rắn, qua bao rèn giũa, rốt cuộc cũng hóa thành ngọc quý. Vậy mà lại muốn lên chiến trường, tự tìm đường chết.
Vệ Quốc Công bất chợt hối hận. Nếu sớm biết thế này, thà mãi để hắn sống như một tên công tử ăn chơi thật sự còn hơn!
“Phụ thân!”
Tô Trường Sam nghiêm chỉnh gọi một tiếng: “Ngày mai con trai phải ra chiến trường, có mấy lời thật lòng muốn nói với người.”
Sắc mặt Vệ Quốc Công thoáng ảm đạm, biết chẳng phải lời hay.
“Từ nhỏ con đã không còn nương, là phụ thân một tay nuôi nấng con khôn lớn. Ân tình ấy, nếu con còn sống trở về, nhất định sẽ báo đáp gấp bội. Còn nếu như con chẳng may…”
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đấy hả?” Tạ Dịch Vi xông đến trước mặt hắn, gần như nhảy dựng lên.
Tô Trường Sam lại bất ngờ kéo mạnh hắn một cái, khiến Tạ Dịch Vi loạng choạng quỳ rạp xuống đất.
“Nếu con không trở về được, xin phụ thân đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910687/chuong-636.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.