Tia sáng trắng cuối cùng tan biến nơi đường chân trời, trời đất mênh mông, hoàng hôn dần buông, bóng đêm vô tận sắp sửa kéo tới.
Cao Ngọc Uyên giật mình tỉnh giấc giữa cơn mơ, trừng mắt nhìn.
Ngẩng đầu lên, trong phòng mờ tối.
Một nam nhân vận áo xám đứng quay lưng trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng. Ánh trăng nghiêng nghiêng rọi qua khung cửa, nửa khuôn mặt hắn chìm trong sáng tối giao nhau, nửa còn lại lặng lẽ khuất trong bóng đêm, như một pho tượng.
“Lý Cẩm Dạ!”
Cao Ngọc Uyên đột ngột hất tung chăn, chân trần chạy vụt qua, từ phía sau ôm chặt lấy hắn.
Hắn đến rồi, điều đó cũng đồng nghĩa với việc mọi chuyện đã định, kế hoạch bao năm trời, bao năm đợi chờ, cuối cùng tâm nguyện cũng viên mãn!
Trời cao có mắt, tốt quá rồi!
Lý Cẩm Dạ xoay người lại, ôm chặt lấy nàng vào lòng, bàn tay lớn nhẹ nhàng v**t v* sau lưng gầy gò của nàng từng chút một.
Cao Ngọc Uyên nghe tiếng tim hắn đập, cảm nhận được hơi ấm từ hắn, trong lòng mừng đến mức không nói thành lời. Cuối cùng, một chút nghịch ngợm trỗi dậy, nàng ngẩng đầu định hôn lên môi hắn.
Bất chợt, nàng khựng lại, người hơi ngửa ra sau, ánh mắt rơi lên môi hắn: “Sao thế? Chàng… chàng khóc à?”
Lý Cẩm Dạ siết mạnh cánh tay, lại ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu, chậm rãi ghé môi sát tai nàng: “A Uyên… Trường Sam… không còn nữa.”
Toàn thân Cao Ngọc Uyên bỗng chốc lạnh toát, đầu óc ong ong vang lên.
“Hắn chết ở thành Lương Châu, đến thi thể cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910706/chuong-655.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.