Đêm đen, tĩnh mịch như mặt nước chết.
Chú cháu hai người sóng vai mà đi, chẳng ai cất tiếng nói thêm một câu.
Con đường lát đá xanh này dẫn vào hậu hoa viên, mỗi độ đầu hạ, muôn hoa nở rộ, hương thơm thoang thoảng. Là đoạn đường đá đẹp nhất trong phủ An Thân vương.
Từ lâu Tô Trường Sam đã quen sống trong vương phủ, chỗ nào mọc hoa gì, trồng cỏ gì, hắn còn rành rẽ hơn cả Cao Ngọc Uyên, nữ chủ nhân của nơi này, và đây cũng là góc hắn thích nhất.
Giờ đây, quả thực là cảnh còn người mất!
Nghĩ đến đây, viền mắt Tạ Dịch Vi cay xè dữ dội: “Hôm ấy, chẳng rõ vì sao tim ta đột nhiên đau nhói, tính lại thời gian, chắc là đúng lúc hắn đi rồi. Khi nhắm mắt lại, nhất định hắn đã gọi tên ta.”
Cao Ngọc Uyên quay đầu nhìn hắn, cổ áo màu xanh bị gió đêm thổi tung, làm nổi bật chiếc cằm gầy nhọn, đôi mày sắc nét, nơi tóc mai bên thái dương lại một mảng trắng đến nhói lòng.
Tim nàng khựng lại một nhịp…
Hắn không rơi một giọt lệ nào, nhưng vì người kia mà chỉ sau một đêm tóc đã bạc trắng.
“Hắn ấy à… nói thật thì, nếu không sinh ra ở phủ Vệ quốc công, e là đã chẳng sống nổi đến giờ. Đổi lại là nhà thường dân, loại nghịch tử như thế sớm bị cha mẹ đánh chết rồi, ngồi chẳng ra dáng, đứng chẳng có khuôn, mặt mày thì dày hơn cả tường thành, chẳng biết xấu hổ là gì, Tam thúc của con khi xưa cũng là…”
Nói đến đây, Tạ Dịch Vi híp mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910708/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.