🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Quân đội Đại Tân hành quân thần tốc, trong vòng hai ngày chỉ nghỉ ngơi được sáu lần.

Sang ngày thứ ba, tin báo từ tiền tuyến truyền về: đại quân Hung Nô đã vượt qua Thành Đô, chiếm lấy Kinh Châu. Dân chúng Kinh Châu thương vong vô số, khắp nơi đầy rẫy xác người.

Sắc mặt Lý Cẩm Dạ đau đớn như bị dao cứa, lập tức hạ lệnh cho tam quân tăng tốc hành quân thêm nữa.

Tề Tiến ngờ vực: “Vương gia, Kinh Châu đã thất thủ, chúng ta có muốn cứu cũng đã lực bất tòng tâm. Dù Hung Nô không nghỉ ngơi phút nào, ngày đêm cấp tốc tiến về Dự Châu cũng phải mất năm ngày. Trong khi đó, chúng ta đến Dự Châu chỉ mất ba ngày. Hai ngày dư ra đủ để đại quân nghỉ ngơi, bố trí phòng thủ chu đáo. Cứ đi liên tục như vậy, binh lính chịu không nổi đâu.”

“Vậy sao?” Lý Cẩm Dạ nhếch môi cười nhạt, nhưng ánh mắt lại dõi về phía Thanh Sơn. Người sau trầm giọng cất tiếng: “Dự Châu rộng bao nhiêu? Thành dài bao nhiêu dặm, rộng mấy dặm? Tường thành cao mấy trượng? Dân cư bao nhiêu? Trong thành có bao nhiêu quân đội? Quan phụ mẫu là cứng rắn hay hèn nhát? Phòng thủ nên bố trí ở đâu? Dựng bao nhiêu lớp chắn? Quân Hung Nô sẽ công thành từ hướng nào? Còn bao nhiêu bộ lạc theo chúng? Những bộ lạc này với Hung Nô có phải là một khối thống nhất không? Có thể ly gián được chăng? Nếu có, thì nên ly gián thế nào?”

Thanh Sơn nhíu mày, trầm giọng nói tiếp: “Nếu Tề thống lĩnh có thể trả lời hết những câu hỏi đó, vậy thì đại quân cứ thong thả mà đi!”

Tề Tiến nghẹn lời, xoay đầu sang chỗ khác, không nói gì thêm.

Ánh mắt Lý Cẩm Vân rời khỏi Thanh Sơn, cuối cùng dừng lại trên người Lý Cẩm Dạ.

Hắn cưỡi ngựa, bộ giáp đã được cởi ra vì vướng víu, thay vào đó là một thân trường bào màu xanh trời. Dưới mắt là quầng thâm đen tím, cằm lún phún râu, khiến khuôn mặt vốn trắng bệch càng thêm tiều tụy, nhưng ánh mắt lại sáng rực.

Lý Cẩm Dạ nhận ra Lý Cẩm Vân đang nhìn mình, nhưng vẫn giữ ánh mắt hướng về phía trước, chỉ thản nhiên nói: “Hành quân tác chiến, điều cốt yếu là nắm lấy tiên cơ. Hách Liên Chiến vây thành Lương Châu, hẳn đã sớm nắm rõ trong thành có bao nhiêu nam nữ già trẻ. Tô Trường Sam vội vã ra trận, không bại mới lạ. Nếu chúng ta đến Dự Châu sớm một bước thì phần thắng cũng sẽ cao hơn một phần. Các người đừng quên, dân chúng Dự Châu đang mong chờ chúng ta đến!”

Nghe vậy, Tề Tiến không khỏi tâm phục khẩu phục.

Lý Cẩm Dạ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại rồi mở ra, trong lòng còn cất giữ một tầng thâm ý khác.

Hách Liên Chiến biết hắn đang tiến về Dự Châu, tất sẽ dốc toàn lực chạy tới. Quân Hung Nô không phải mình đồng da sắt, sau mười mấy ngày khổ chiến ở Lương Châu và Kinh Châu, chắc chắn thể lực đã suy giảm.

Đó cũng là một tiên cơ!

“Bên quân Trấn Tây của Trình Tiềm có tin gì không?”

“Bẩm vương gia, hoàn toàn không có tin tức gì!”

Gió lạnh thổi qua, Lý Cẩm Dạ chợt thấy một nỗi bất an dâng lên mãnh liệt.

Lúc này, Tạ Dịch Vi chợt lên tiếng: “Vương gia, không có tin tức, là tin tốt nhất!”

Lý Cẩm Dạ liếc nhìn Tạ Dịch Vi: “Nói hay lắm, không có tin tức là tin tốt!”

“Vương gia, ta còn có một kế muốn dâng lên.”

“Nói đi!” Tạ Dịch Vi lặng lẽ liếc nhìn trời Tây, bình thản nói: “Trước khi xuất phát, ta đã tra lại tất cả tư liệu về Hung Nô. Phát hiện ra rằng, tộc này coi trọng nhất là người thân, bạn bè, huynh đệ. Bọn chúng đã tiến về phương Nam hơn mười ngày, nỗi nhớ quê hương chắc hẳn đã trỗi dậy. Nếu vương gia có thể thi triển kế ‘tứ diện Sở ca’ một cách triệt để, ắt sẽ có hiệu quả bất ngờ!”

Mắt Lý Cẩm Dạ sáng rực lên, nhưng còn sáng hơn là mắt Lý Cẩm Vân.

Tiếng hát bằng tiếng dị tộc vang lên giữa chiến trường, kẻ địch nghe được sẽ khơi dậy nỗi nhớ quê nhà; còn binh lính Đại Tân nghe được, lại là nỗi nhục sâu sắc. Tất sẽ khiến họ càng thêm quyết tâm đuổi giặc ngoại bang ra khỏi quê hương.

Chiêu này, quả thật hay không thể tả. Trong lòng Lý Cẩm Vân không khỏi cảm thấy kích động.

Cách đó ngàn dặm.

Hách Liên Chiến đọc mật báo, cười nhạt: “Chỉ phái có mười vạn đại quân mà muốn đồ sát Hung Nô ta? Hừ! Binh lính của hắn liệu có dũng mãnh bằng quân ta? Ngựa của chúng có khỏe bằng ngựa ta? Đao trong tay chúng có sắc bén bằng đao của Hung Nô không?”

“Đại Thiền Vu, người cầm quân lần này là An Thân Vương, không thể xem thường!”

“Cô vương là đang đợi hắn!” Hách Liên Chiến thuận tay chống đao, đứng bật dậy, nhìn ánh lạnh hiện lên trên lưỡi đao, sát khí tràn ngập khuôn mặt: “Truyền lệnh toàn quân, lập tức tiến về Dự Châu, lấy đầu Lý Cẩm Dạ, Cô vương sẽ dùng cái đầu đó để tế anh linh những huynh đệ đã khuất!”

“Đại Thiền Vu, quân ta mệt mỏi, ngựa kiệt sức, hay là nghỉ ngơi vài ngày rồi đi?”

“Nghỉ ư?” Hách Liên Chiến cười nhạt, đầy tự phụ: “Quân Đại Tân hành quân tác chiến, coi trọng thần tốc. Lý Cẩm Dạ nhanh thì quân đội của Cô vương phải còn nhanh hơn hắn! Xuất phát!”

“Rõ!”

Lúc này trong cấm cung.

Tóc đen của Cao Ngọc Uyên búi cao lỏng lẻo, cài một cây trâm ngọc lục bích, cả người thoạt nhìn thanh nhã như hoa cúc sớm thu.

Nàng cầm trong tay một chiếc nhẫn ngọc.

Đây là thứ mà Tề Tiến, thống lĩnh cấm quân giao lại cho nàng trước khi rời đi. Có chiếc nhẫn này, nàng có quyền điều động cấm vệ quân và ngự lâm quân.

Vương Trực cung kính đứng trước mặt nàng, lần lượt bẩm báo mọi việc trong cung.

Hoàng đế vẫn mê man, tỉnh rồi lại mê man; Lệnh Quý Phi khi hay tin con trai xuất chinh thì không thở nổi, lập tức hôn mê rồi đổ bệnh.

Cao Ngọc Uyên nhếch môi cười nhạt: “Truyền lời với Trương thái y, bằng mọi giá phải giữ mạng hai người này, nhất là lão hoàng đế. Đợi vương gia trở về, còn rất nhiều chuyện cần hỏi lão ta!”

Vương Trực khom người vung phất trần: “Tuân lệnh, vương phi.”

Vương Trực vội vã rời đi, Cao Ngọc Uyên chậm rãi xoay người, phía sau là chín trăm chín mươi chín gian rưỡi cung điện. Nàng hơi nhướng mày, đáy mắt và chân mày đều toát lên vẻ khinh thường.

“Hoàng cung rộng lớn như vậy thì có gì hay? Chết rồi chẳng phải cũng chỉ nằm trong một cái quan tài.”

“Vương phi!”

Tiếng Tôn Tiêu vang lên sau lưng, Cao Ngọc Uyên quay đầu lại: “Tôn tướng quân có chuyện gì thế?”

“Trong lòng ta vẫn thấy không yên, muốn…”

“Không cần!” Cao Ngọc Uyên lạnh nhạt cắt lời: “Có Lý Cẩm Dạ, có tam thúc của ta, trận chiến này nhất định thắng. Nếu ngươi rảnh rỗi không có việc gì làm, thì giúp ta đóng vai ác một chuyến đi!”

Tôn Tiêu rùng mình một cái. Hắn nghĩ, ta chỉ cần đứng giữa phố thôi, dựa vào cái tướng mạo này đã đủ dọa trẻ con ba tuổi khóc thét, còn cần phải đóng vai ác nữa chứ?

Hắn thu lại vẻ mặt, nghiêm túc nói: “Vương phi, Tôn Tiêu ta là người thô lỗ, xin vương phi nói rõ hơn.”

Ánh mắt Cao Ngọc Uyên dịu xuống: “Trận này tuy có thể thắng, nhưng chắc chắn sẽ là trường kỳ. Cuối cùng sẽ phải tranh nhau từng hạt lương thảo. Ta đã sai Giang Phong gom toàn bộ ruộng đất, lương thực trong phủ An Thân Vương lại. Phủ An Thân Vương sẽ dốc hết toàn lực. Các thế gia quyền quý trong kinh không thể làm ngơ, nhưng quyên nhiều hay ít thì không phải do họ định đoạt. Nếu quyên ít, ngươi kẻ đóng vai ác sẽ tới tận cửa mà đòi!”

Tôn Tiêu cười hề hề mấy tiếng: “Nếu vương phi yên tâm, vai ác này ta sẽ làm.”

“Ngươi có thể từ biên ải trở về tiếp viện Lý Cẩm Dạ, Tôn Tiêu à, nếu đến ngươi mà còn không thể tin tưởng, trên đời này còn ai đáng tin nữa chứ?”

Một câu nói nhẹ nhàng, lại khiến lòng Tôn Tiêu bốc lên hào khí ngất trời. Hắn ôm quyền, nghiến răng nói: “Vương phi, vậy người cứ chờ xem!”

“Làm phiền Tôn tướng quân!”

Tôn Tiêu vừa định bước đi, bỗng như nhớ ra gì đó, vội dừng chân: “Vương phi, bên phủ Tiêu gia… có nên tạm thời giam lại không?”

“Người Tiêu gia có làm gì quá đáng chưa?”

“Vẫn chưa có!”

“Vậy thì không cần!”

“Tuân lệnh!”

Cao Ngọc Uyên tiễn hắn rời đi, lau giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, lòng thầm tính toán xem đoàn người Lý Cẩm Dạ đã đến đâu.

Bỗng dưng có người từ xa chạy vội tới, vừa chạy vừa vẫy tay.

Lòng Cao Ngọc Uyên thót lên, vội tiến lên đón: “Sư phụ, người làm sao thế?”

Trương Hư Hoài đầu đầy mồ hôi, thở không ra hơi: “A Uyên, lão hoàng đế… ông ta tuyệt thực rồi!”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.