Quân đội Đại Tân hành quân thần tốc, trong vòng hai ngày chỉ nghỉ ngơi được sáu lần.
Sang ngày thứ ba, tin báo từ tiền tuyến truyền về: đại quân Hung Nô đã vượt qua Thành Đô, chiếm lấy Kinh Châu. Dân chúng Kinh Châu thương vong vô số, khắp nơi đầy rẫy xác người.
Sắc mặt Lý Cẩm Dạ đau đớn như bị dao cứa, lập tức hạ lệnh cho tam quân tăng tốc hành quân thêm nữa.
Tề Tiến ngờ vực: “Vương gia, Kinh Châu đã thất thủ, chúng ta có muốn cứu cũng đã lực bất tòng tâm. Dù Hung Nô không nghỉ ngơi phút nào, ngày đêm cấp tốc tiến về Dự Châu cũng phải mất năm ngày. Trong khi đó, chúng ta đến Dự Châu chỉ mất ba ngày. Hai ngày dư ra đủ để đại quân nghỉ ngơi, bố trí phòng thủ chu đáo. Cứ đi liên tục như vậy, binh lính chịu không nổi đâu.”
“Vậy sao?” Lý Cẩm Dạ nhếch môi cười nhạt, nhưng ánh mắt lại dõi về phía Thanh Sơn. Người sau trầm giọng cất tiếng: “Dự Châu rộng bao nhiêu? Thành dài bao nhiêu dặm, rộng mấy dặm? Tường thành cao mấy trượng? Dân cư bao nhiêu? Trong thành có bao nhiêu quân đội? Quan phụ mẫu là cứng rắn hay hèn nhát? Phòng thủ nên bố trí ở đâu? Dựng bao nhiêu lớp chắn? Quân Hung Nô sẽ công thành từ hướng nào? Còn bao nhiêu bộ lạc theo chúng? Những bộ lạc này với Hung Nô có phải là một khối thống nhất không? Có thể ly gián được chăng? Nếu có, thì nên ly gián thế nào?”
Thanh Sơn nhíu mày, trầm giọng nói tiếp: “Nếu Tề thống lĩnh có thể trả lời hết những
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910710/chuong-659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.