Trong tẩm điện, một luồng khí nóng ngột ngạt trộn lẫn với mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mặt. Bước chân Cao Ngọc Uyên khựng lại một chút, rồi nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản mà bước vào.
Trên long sàng, lão hoàng đế mở mắt, làn da nhăn nheo đầy vết đốm đồi mồi.
Thời gian chưa từng buông tha ông chỉ vì ông là hoàng đế.
Cao Ngọc Uyên dừng lại cách long sàng nửa trượng, không quỳ không bái, chỉ hờ hững nói: “Nghe nói ngươi tuyệt thực?”
Dùng chữ “ngươi” để gọi hoàng đế, nếu là lúc trước, thì quả là tội khi quân đại nghịch bất đạo.
Quả nhiên, ánh mắt lão hoàng đế đảo mấy lượt, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Muốn chết, nào có gì khó!” Cao Ngọc Uyên như thể không hề nhận ra sự vô lễ của mình, nhếch môi cười quái dị: “Ta có không ít loại độc chí mạng. Có loại khiến thất khiếu đổ máu mà chết, có loại khiến toàn thân thối rữa, cũng có loại như vạn con kiến gặm tim cùng lúc… Ta không ngại đem tất cả những thứ ấy dùng trên con cháu của ngươi đâu.”
Mắt Bảo Càn Đế trợn lớn, gân xanh nơi thái dương nổi hằn lên.
“Thật ra theo ý ta, ngươi đã sớm không cần phải giữ lại mạng này rồi. Nhưng Lý Cẩm Dạ là đứa con có hiếu, chàng còn muốn sau khi đánh xong trận trở về, tận tâm phụng dưỡng ngươi đến lúc cuối đời đấy.”
Cao Ngọc Uyên tiến thêm nửa bước, tiếp tục nói: “À đúng rồi, tiện thể báo cho ngươi một tin, Tô Trường Sam chết rồi, quân Trấn Tây không còn nữa. Lương Châu, Kinh Châu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910711/chuong-660.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.