Trong tẩm điện, một luồng khí nóng ngột ngạt trộn lẫn với mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mặt. Bước chân Cao Ngọc Uyên khựng lại một chút, rồi nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản mà bước vào.
Trên long sàng, lão hoàng đế mở mắt, làn da nhăn nheo đầy vết đốm đồi mồi.
Thời gian chưa từng buông tha ông chỉ vì ông là hoàng đế.
Cao Ngọc Uyên dừng lại cách long sàng nửa trượng, không quỳ không bái, chỉ hờ hững nói: “Nghe nói ngươi tuyệt thực?”
Dùng chữ “ngươi” để gọi hoàng đế, nếu là lúc trước, thì quả là tội khi quân đại nghịch bất đạo.
Quả nhiên, ánh mắt lão hoàng đế đảo mấy lượt, sắc mặt lập tức sa sầm.
“Muốn chết, nào có gì khó!” Cao Ngọc Uyên như thể không hề nhận ra sự vô lễ của mình, nhếch môi cười quái dị: “Ta có không ít loại độc chí mạng. Có loại khiến thất khiếu đổ máu mà chết, có loại khiến toàn thân thối rữa, cũng có loại như vạn con kiến gặm tim cùng lúc… Ta không ngại đem tất cả những thứ ấy dùng trên con cháu của ngươi đâu.”
Mắt Bảo Càn Đế trợn lớn, gân xanh nơi thái dương nổi hằn lên.
“Thật ra theo ý ta, ngươi đã sớm không cần phải giữ lại mạng này rồi. Nhưng Lý Cẩm Dạ là đứa con có hiếu, chàng còn muốn sau khi đánh xong trận trở về, tận tâm phụng dưỡng ngươi đến lúc cuối đời đấy.”
Cao Ngọc Uyên tiến thêm nửa bước, tiếp tục nói: “À đúng rồi, tiện thể báo cho ngươi một tin, Tô Trường Sam chết rồi, quân Trấn Tây không còn nữa. Lương Châu, Kinh Châu đều bị Hung Nô phá rồi. Những thành trì bị chiếm, nam nhân bị giết, nữ nhân bị cưỡng h**p, những đứa trẻ trắng trẻo mập mạp thì bị biến thành ‘cừu hai chân’. Thời thịnh thế mà ngươi luôn đắc ý khoe khoang nay đã đến hồi kết. Mai sau lúc ngươi xuống suối vàng, sử sách nên ghi chép ngươi thế nào mới phải đây?”
Miệng Bảo Càn Đế há to, phát ra tiếng “hộc hộc hộc” như nghẹn thở, hiển nhiên là giận đến cực độ.
“Hoàng đế à, nếu ta là ngươi thì nên sống tốt đi. Sống thêm được ngày nào hay ngày đó. Dù sao Đại Tân giờ thành ra thế này, xuống dưới còn mặt mũi nào gặp tổ tông?”
Nói xong, Cao Ngọc Uyên xoay người, giọng lạnh nhạt: “Một đế vương không gánh nổi thiên hạ cũng giống như một tướng quân không cầm nổi đao, một nông dân không vác nổi cuốc, một tú nữ không cầm nổi kim, chỉ là đồ bỏ đi, không có tư cách sống chết theo ý mình!”
Âm thanh ứ nghẹn trong cổ họng Bảo Càn Đế mãi không phát ra được, nhưng sát khí trong mắt ông thì như sắp trào ra ngoài.
Nhưng thế thì có ích gì?
Quyền lực đế vương bị đoạt đi, cũng chẳng khác nào một ông già hấp hối bình thường.
Lý công công nhìn chủ nhân mình hầu hạ mấy chục năm giờ chỉ biết trừng mắt bất lực, lòng đau như cắt, nhanh tay lau nước mắt.
Cao Ngọc Uyên lạnh lùng liếc ông ta một cái: “Công công khóc gì vậy? Khóc chủ nhân ngươi nay rơi vào cảnh này à? Ngươi có từng nghĩ đến những bách tính mất con, mất cha, mất nương, họ biết đi đâu mà khóc không? Cái gọi là minh quân thiên cổ, chẳng qua cũng chỉ là một trò cười mà thôi!”
Cao Ngọc Uyên cười hai tiếng, xoay người rời đi.
Lý công công lao lên, “bịch” một tiếng quỳ gối trước long sàng, bi ai thốt: “Hoàng thượng, người đừng chấp nhặt với An Thân Vương phi nữa, người ăn một chút đi mà!”
Bảo Càn Đế mấp máy môi, mơ hồ thốt ra: “Trẫm… muốn… sống… muốn… mở… to… mắt… nhìn… bọn… chúng… có… kết… cục… gì!”
Hai ngày sau, đêm chưa qua.
Cao Ngọc Uyên trở về vương phủ, mệt đến mức chẳng buồn tắm rửa, cứ thế nằm xuống nghỉ ngơi.
Bên ngoài vang lên giọng Giang Phong: “Tiểu thư, có tin từ quân doanh.”
“Nói đi, ta mệt rồi, đã nghỉ ngơi, không mời ngươi vào.”
“Đại quân đã tiến vào Dự Châu, vương gia gửi về một chữ: ‘An’.”
Khóe môi Cao Ngọc Uyên nhếch lên: “Chữ ‘An’ ấy viết có rồng bay phượng múa, bút lực mạnh mẽ chứ?”
“Tiểu thư, bút thế cứng cáp, tự nhiên như nước chảy mây trôi.”
“Nếu thật sự yên ổn thì tốt. Ngươi lui đi.”
“Còn một việc nữa, Tôn Tướng quân đã gom được tám vạn đán lương thực, sáng mai sẽ hộ tống ra khỏi kinh.”
Cao Ngọc Uyên cố mở đôi mắt nặng trịch như chì, thở dài: “Tám vạn đán, vẫn chưa đủ. Bảo ông ấy vận dụng thêm thủ đoạn, tiếp tục trưng thu!”
“Rõ!”
Cao Ngọc Uyên từ từ nhắm mắt lại, trước khi ý thức biến mất, nàng nghĩ:
Mộ Chi, ta nhất định sẽ không để chàng đói bụng, nhất định phải để binh lính tiền tuyến của Đại Tân có cơm ăn áo mặc. Dù có cạn kiệt, cũng phải làm cho đám Hung Nô đó tiêu hao đến chết!
Giang Phong đứng chờ một lúc bên ngoài tường, thấy bên trong không còn động tĩnh gì mới vẫy tay gọi La ma ma đang đứng trước cửa.
“Tiểu thư mấy ngày nay bận rộn trong cung ngoài phủ, mọi người phải chăm sóc cẩn thận, tuyệt đối không được lơ là.”
La ma ma gật đầu: “Ngươi cứ yên tâm, ta chăm nàng từ nhỏ đến lớn, ta là người đầu tiên không nỡ để nàng khổ như vậy!”
Ngàn dặm xa ở Dự Châu, cả thành đang bận rộn.
Sau khi Lý Cẩm Dạ đến nơi, vừa cho binh sĩ ăn uống nghỉ ngơi, vừa chia Dự Châu thành nhiều khu vực, mỗi khu cử người phụ trách.
Sau đó lại cho dọn dẹp vài con phố, đợi quân sĩ ăn no ngủ đủ thì luyện binh ngay giữa phố, do Tề Tiến đích thân chỉ đạo.
Tề Tiến là cao thủ đệ nhất trong đại nội, chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu thực dụng, không phô trương.
Quân Trấn Tây sống trên lưng ngựa quanh năm, thiếu kỹ năng cận chiến, mà qua hai trận ở Lương Châu, Kinh Châu, có thể rút ra một bài học: quân Hung Nô giỏi nhất là đánh giáp lá cà.
Lý Cẩm Dạ cởi áo văn sĩ, mặc giáp ra trận. Hắn không bổ nhiệm bất kỳ tướng lĩnh nào, tuyên bố đích thân dẫn quân quyết tử với Hung Nô.
Giờ đây quân Đại Tân không còn là đám kinh binh vô tổ chức mà Tô Trường Sam từng dẫn dắt nữa.
Sau lưng hắn là những chiến sĩ trải gió kiếm mưa sa nơi Bắc Địch, dốc lòng giữ nước; là Tạ Dịch Vi quyết báo thù cho Tô Trường Sam; là Lý Cẩm Vân sẵn sàng vứt bỏ tất cả để chiến đấu vì dân; là biết bao dân chúng Dự Châu muốn sống, muốn bảo vệ người thân.
Ngay lúc này, một người khác cũng đã tới, người từng là công chúa Bồ Loại, giờ là vương Bồ Loại: A Cổ Lệ!
Nàng dẫn năm ngàn thân binh Hắc Phong Trại, trong một đêm trăng gấp rút đến Dự Châu, tay cầm trường thương, tóc búi cao như nam tử.
Lý Cẩm Vân nhìn thấy nàng, đôi mắt như vướng cát bụi, cay xè không nói nên lời.
Người phụ nữ từng bị quân Đại Tân đồ sát cả tộc này, sau khi tự tay chặt đầu Bạch Hiếu Hàm, đoạn tuyệt với Đại Tân, vẫn vội vã đến đây.
Nàng không vì Đại Tân, mà vì người thân duy nhất của mình, Lý Cẩm Dạ.
Lý Cẩm Vân lặng lẽ rút khỏi thư phòng, nhường lại không gian cho hai dì cháu.
Lúc khép cửa, hắn thấy Tạ Dịch Vi đang đứng bên ngoài, hai tay đan chặt, bình tĩnh nhìn lên bầu trời tây bắc, gương mặt nghiêng tuấn tú lộ ra một sự bi thương mờ nhạt.
Lý Cẩm Vân không hiểu vì sao, đột nhiên nghĩ đến Tiêu Phù Dao.
Nếu có một ngày hắn chết trận nơi sa trường, liệu người phụ nữ ấy có buông bỏ tất cả ở kinh thành đến tận nơi ngàn dặm này để thăm nơi hắn ngã xuống không?
Trong thư phòng, A Cổ Lệ rửa mặt xong, ném khăn vào chậu nước.
“Đến lúc đánh, cứ theo lối cũ, ta đánh vòng phía sau! Các ngươi đừng co ro thủ thành nữa, mở cổng ra, lao thẳng vào mà đánh mẹ chúng nó đi!”
Lý Cẩm Dạ nhìn nàng bất lực: “Làm vậy có lợi gì chứ?”
“Sĩ khí!” A Cổ Lệ cười nhạt: “Co rúm lại là thủ, xông lên mới là công.”
Lý Cẩm Dạ lặng im nhìn nàng, không nói.
A Cổ Lệ rút loan đao từ sau lưng, ngồi xuống giường, co một chân lên, dùng khăn lụa lau kỹ lưỡng sống đao rồi nói: “Như vậy mới khiến quân Hung Nô biết rằng, muốn đánh thì đánh đi, ông đây đang chờ sẵn để xẻ thịt chúng mày, ai sợ ai!”
Lý Cẩm Dạ nói: “Ta vốn cũng không định thủ thành. Còn trận này đánh ra sao, để sau rồi nói.”
A Cổ Lệ thu khăn lại, nhét đao vào sau lưng, vỗ mạnh vài cái lên vai hắn: “A Dạ à, đánh kiểu gì cũng được, dì sẽ là người cùng ngươi sống chết có nhau. Hung Nô gì cũng cóc sợ!”
Lý Cẩm Dạ nghiêng đầu, mỉm cười: “Bắc Địch sao rồi? Không phải ta bảo dì giải quyết xong chuyện bên đó rồi hẵng đến sao?”
A Cổ Lệ dựng mày: “Lỡ ta đến muộn thì ai lo chuyện hậu sự cho tên ranh con nhà ngươi?”
Lý Cẩm Dạ dở khóc dở cười: “A Cổ Lệ, sau này dì sống với Hư Hoài, làm ơn tiết chế mấy lời th* t*c lại giùm ta.”
“Xì!” A Cổ Lệ bật cười: “Ngươi tưởng hắn không biết nói à? Mắng người còn ác hơn cả ta, ta chưa chắc đã mắng lại hắn! À đúng rồi, Tô Trường Sam chết rồi, tên nhóc đó có khóc nhè không?”
“Có khóc.”
“Ta đoán là hắn khóc thật. Tiếc là ta không ở bên hắn, nếu không…”
A Cổ Lệ thở dài một tiếng.
“Vương gia, có mật tín từ kinh thành!”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.