Bức mật thư do Cao Ngọc Uyên viết, sau khi Lý Cẩm Dạ đọc xong đã tiện tay đưa lên ngọn nến thiêu rụi.
A Cổ Lệ tò mò hỏi: “Nó nói sao?”
“Sự vụ kinh thành vẫn ổn, đợt lương thảo đầu tiên đã lên đường, đợt hai đang được thu xếp, bảo ta không cần lo lắng.”
“Ngươi đúng là có phúc mới cưới được nàng ấy!” A Cổ Lệ cảm thán một câu.
Lý Cẩm Dạ chỉ mỉm cười không đáp, ngón tay thon dài dịu dàng vuốt nhẹ chuỗi tràng hạt trên cổ tay, như thể đang chạm vào chính A Uyên vậy.
Nhưng trong thời loạn binh đao, sự dịu dàng ấy chỉ kéo dài chớp nhoáng. Hắn lập tức thu tinh thần lại, hỏi: “Hách Liên Chiến hiện giờ đã tới đâu rồi?”
Trinh sát vội đáp: “Bẩm vương gia, hiện đã ở cách đây năm trăm dặm.”
“Quân Trấn Tây vẫn chưa có tin tức gì sao?”
“Vẫn chưa ạ!”
“Phái người đi thăm dò tiếp!”
“Tuân lệnh!”
Sau khi bố trí xong, Lý Cẩm Dạ quay sang nói với A Cổ Lệ: “Năm trăm dặm, nếu đi nhanh thì chỉ cần một ngày một đêm là tới.”
A Cổ Lệ nheo mắt, ngả người xuống giường: “Được rồi, từ giờ đừng làm phiền ta nữa. Ta phải ngủ một giấc, ngủ đủ rồi mới có sức giết địch cho ngươi.”
Nàng nói muốn ngủ, vừa đặt đầu xuống gối là đã ngủ ngay, tốc độ ấy thật sự khiến người ta khó tin.
Lý Cẩm Dạ biết đây là năng lực tôi luyện sau bao năm chinh chiến. Hắn kéo chăn đắp cho nàng, rồi khép cửa đi sang phòng bên cạnh để bàn việc quân.
Ngày 14 tháng Năm, trời quang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910712/chuong-661.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.