Lúc này, đại doanh quân Trấn Tây như bị thiêu rụi trong biển lửa, ngọn lửa bùng lên “phừng” một tiếng, trong tiếng lách tách cháy rừng rực, lẫn vào đó là tiếng nức nở bị kìm nén.
Thứ bị đốt là thi thể của các binh sĩ đã nhiễm dịch bệnh. Thiêu xong, không kịp gom tro cốt của từng người, một trận gió lớn thổi qua, tro tàn bay mịt mù khắp trời.
Anh hùng không đường về, ai mà chẳng rơi lệ?
Lần đầu tiên Trình Tiềm đốt xác, nước mắt rơi không ngừng. Nhưng sau nhiều lần, lòng cũng đã trở nên chai sạn. Hắn quay đầu, nhếch miệng cười với Ôn lang trung: “Lang trung, ta dù gì cũng là một vị tướng, sau khi thiêu xong thì phiền ngươi thu dọn giúp ta, mang về cho phụ mẫu ta.”
Ôn lang trung nhìn hắn, đau thương quát lớn: “Trình tướng quân yên tâm! Cho ta thêm chút thời gian, nhất định ta sẽ trị khỏi dịch bệnh này!”
“Không kịp nữa rồi, xem số mệnh thôi!” Trình Tiềm phất tay: “Ngươi lo việc của ngươi trước đi, ta phải nhân lúc còn chút hơi tàn, dẫn huynh đệ đánh thêm một trận. Ta không tin bọn Hung Nô đó làm bằng sắt đá. Liều mạng thôi!”
Nói xong, hắn sải bước tiến vào vương trướng, khoảnh khắc xoay người, trong mắt đã dâng lên một tầng nước mắt.
Quân Trấn Tây giờ chỉ còn chưa đầy mười lăm ngàn người, kể cả hắn, gần như ai nấy cũng bắt đầu lên cơn sốt nhẹ, triệu chứng khởi đầu của dịch bệnh.
Dù sao cũng là chết, hắn nhất định phải kéo theo đại quân Hung Nô do Cát Mãn dẫn đầu cùng chôn theo,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2910713/chuong-662.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.