Sáng sớm hôm sau, hai cha con Ôn gia đến bắt mạch cho Lý Cẩm Dạ, hai người im lặng suốt một tuần trà vẫn chưa mở lời.
Lý Cẩm Dạ lại lên tiếng trấn an: “Không sao, ta vẫn ổn mà.”
Cao Ngọc Uyên sợ hai người ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn, đã tránh ánh mắt của Lý Cẩm Dạ, dùng khẩu hình miệng ra hiệu với hai cha con: “Đi đi.”
Ai ngờ hai người lại lắc đầu, Ôn lang trung bắt đầu kể chuyện quân Tây Trấn, Lý Cẩm Dạ nghe say sưa, vô cùng hứng thú.
Kể xong, Ôn Tương lại nói đến chuyện buôn bán ở Quỷ Y Đường, mở thêm mấy hiệu thuốc mới, rồi gặp phải đủ loại bệnh tật kỳ quái…
Nói chuyện một hồi thì đã đến giữa trưa, Lý Cẩm Dạ giữ hai người ở lại dùng cơm.
Vừa ngồi vào bàn, Tô Trường Sam, Quốc công gia, và Tạ Dịch Vi cũng theo mùi mò đến, bàn ăn đầy ắp, người người nói cười rôm rả, huyên náo vô cùng.
Lý Cẩm Dạ nhìn mà lòng phơi phới, bảo Giang Phong cũng ngồi xuống, rồi sai La ma ma mang rượu ra.
Rượu rót đầy, hắn nâng chén, Cao Ngọc Uyên bước tới nắm lấy tay hắn, không cho uống.
Lý Cẩm Dạ gạt tay nàng ra, nâng chén hướng về phía Quốc công gia, rõ ràng chưa uống giọt nào mà ánh mắt đã mang vẻ tiệc tàn người tan: “Mọi người đều đã trở về, ta rất vui. Chén này kính Đại Tân!”
Hắn dốc cả chén rượu xuống đất: “Gia quốc cố hương, mãi mãi không thể quên.”
Quốc công gia cạn chén một hơi, vừa uống xong đã xuýt xoa mắng: “Rượu gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-doi-my-man-cua-dich-nu-ta-ngoc-uyen/2912662/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.