Thấy Ôn Ý vẫn còn ngẩn ngơ, Lý Tố Thanh đẩy nhẹ cô một cái:
“Lên xe đi, con cứ suy nghĩ kỹ lời mẹ nói trên đường nhé.”
Cô khẽ “vâng” một tiếng, đi đến bên xe, mở cửa ghế phụ rồi ngồi lên.
“Dì ơi, bọn cháu đi đây ạ.” Thẩm Tư Chu nghiêng người qua Ôn Ý, cười vẫy tay chào Lý Tố Thanh.
“Được rồi, đi đường cẩn thận nhé, có thời gian lại ghé chơi nha.”
“Vâng, nhất định cháu sẽ quay lại.”
Thẩm Tư Chu thu lại ánh mắt, thấy Ôn Ý vẫn ngồi đờ ra, liền dùng ngón trỏ chọc vào vai cô một cái. Cô lập tức hoàn hồn: “Gì thế?”
“Chào mẹ cậu đi chứ.”
Lúc này Ôn Ý mới phản ứng, thò đầu ra khỏi cửa xe nói với Lý Tố Thanh: “Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, con đi đây. Dịp 1/5 con sẽ quay lại.”
“Nếu đến 1/5 mà công việc bận thì khỏi về cũng được, đừng chạy đi chạy lại làm gì, vừa mệt lại ảnh hưởng công việc. Không cần lo cho mẹ đâu.”
“Dạ.”
Sau khi chào tạm biệt nhau, Thẩm Tư Chu đạp ga, chạy về hướng cao tốc.
Trên đường về, Ôn Ý như hồn treo ngược cành cây, trong đầu toàn là lời Lý Tố Thanh nói.
Dạo gần đây ngày nào cũng ở cạnh Thẩm Tư Chu, không phải cô chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng mỗi lần có ý nghĩ ấy, cô lại cảm thấy mình đang ảo tưởng.
Thái độ và hành động của Thẩm Tư Chu đối với cô cũng không khác hồi cấp ba là mấy. Nhưng lúc đó anh chưa bao giờ nói thích cô, sau đó lại rời đi không một lời từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-gap-go-rung-dong-mo-tu-tai-vien-dao/2848389/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.