Lục Cảnh Hoài đúng là rất xuất sắc, nhưng dù sao anh ta vẫn còn trẻ, lại đang làm việc ở công ty Sơn Mộc , chưa có tác phẩm cá nhân nổi bật, danh tiếng trong giới thiết kế cũng không cao.
Thậm chí cái tên của anh ta còn không nổi bằng trường đại học UCK.
Ôn Ý tỏ vẻ nghi ngờ: “Cậu ngưỡng mộ anh ấy thật à?”
Thẩm Tư Chu kìm nén cảm xúc bực bội trong lòng, cắn răng nói tiếp: “Lúc tôi đến Sơn Mộc phỏng vấn có xem qua mấy bản thiết kế của anh ta, phong cách khá đặc biệt. Dự án trung tâm triển lãm cũng là do anh ta phụ trách.”
Lý do này… miễn cưỡng thì cũng có thể chấp nhận.
Ôn Ý nói: “Hai người cũng coi như là ‘tri kỷ gặp nhau’, anh ấy còn khen ngợi thiết kế của cậu đấy, bảo cậu có thiên phú cao hơn cả anh ấy.”
Thẩm Tư Chu buột miệng nói: “Tôi lại cảm ơn anh ta quá.”
Giọng nói cực kỳ mỉa mai.
Ôn Ý khó hiểu quay sang nhìn: “Hả?”
“Ý là tôi rất cảm động.”
“…”
Sau khi kể hết chuyện, Ôn Ý quay về phòng ngủ. Cô mở điện thoại ra thì thấy cả Lục Cảnh Hoài lẫn Tần Tư Nịnh đều nhắn tin đến.
Tần Tư Nịnh gửi hình ảnh poster quảng cáo sự kiện ở quán bar Blue. Dạo này có hai ban nhạc khá nổi được mời biểu diễn, cô nàng muốn rủ Ôn Ý đi chơi cùng.
Ôn Ý nhìn thấy tin nhắn thì ưu tiên trả lời Lục Cảnh Hoài trước.
Anh hỏi: [Ngày mai em có thời gian ăn tối không?]
Ôn Ý: [Có.]
Lục Cảnh Hoài: [Em đang ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-gap-go-rung-dong-mo-tu-tai-vien-dao/2848391/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.