🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Thẩm Tư Chu đã do dự rất lâu, không biết có nên tỏ tình vào lúc này hay không.

Hiện tại thật sự không phải thời điểm thích hợp. Anh đã tự ý từ chức khỏi công ty, bỏ ngang mọi thứ, căn bản chưa giải quyết được tận gốc vấn đề. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị ba mẹ tìm đến. Sự nghiệp của anh cũng mới chỉ bắt đầu, đừng nói là xây bảo tàng mỹ thuật, ngay cả một dự án hoàn chỉnh anh cũng chưa từng dẫn dắt xong.

Không chỉ riêng anh, tình hình hiện tại của Ôn Ý cũng chẳng khá hơn, cả công việc lẫn gia đình đều có chuyện khiến cô phiền lòng.

Có lẽ là do hôm nay cả Lục Cảnh Hoài lẫn bảo vệ đều hỏi họ là quan hệ gì, Thẩm Tư Chu bị k*ch th*ch, có phần bốc đồng, nhưng anh không hối hận.

Trong lớp học lặng ngắt như tờ, không khí xung quanh như đông cứng lại. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng đến kỳ lạ, đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.

Anh hiểu hết mọi lo lắng và băn khoăn của cô, nhưng càng muốn biết rõ lòng cô.

Biết được tình cảm của cô dành cho mình.

Gió từ ngoài cửa thổi vào làm ngọn nến khẽ chập chờn, Thẩm Tư Chu vẫn giữ nguyên động tác, đôi mắt sâu thẳm, dịu dàng mà chân thành, lặng lẽ nhìn cô.

Tình yêu của anh rõ ràng và thẳng thắn, không hề che giấu, đặt ra ngay trước mắt, chờ cô phán xét.

Một lúc sau, Ôn Ý mở miệng, nhưng lại là một câu chuyện không mấy liên quan:

“Cậu thổi nến đi kìa.”

Cô điềm nhiên như thường, giọng nói nhẹ nhàng nhắc nhở, ánh mắt vẫn dịu dàng, khóe môi khẽ cong, nhưng lại mang theo một sự bình tĩnh đủ để khiến người ta rơi vào vực sâu.

Ngực Thẩm Tư Chu khẽ siết lại, cơn đau len lỏi từ lồng ngực lan ra, khiến anh bỗng cảm thấy khó thở.

Đầu óc như chậm đi một nhịp, anh máy móc cúi xuống thổi tắt ngọn nến, hai bàn tay đang đan vào nhau dần siết chặt, như thể đang kìm nén điều gì đó.

Dây đèn nhấp nháy không biết từ lúc nào đã tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, sắc mặt cũng trở nên khó đoán hơn. Không ai nói gì, bầu không khí nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Thẩm Tư Chu khẽ cong môi, mang theo chút giễu cợt chính mình, từ từ buông lỏng mười đầu ngón tay đang đan chặt vào nhau, định mở lời để xoa dịu không khí, thì chợt ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc, mu bàn tay cũng bị một bàn tay dịu dàng chạm vào.

Ôn Ý nghiêng người tiến lại gần, giọng nói nhẹ nhàng đến mức khó tin: “Hai điều ước đầu tiên của cậu mình không giúp gì được, nhưng điều ước thứ ba—”

Cô ngừng lại hai giây, khiến Thẩm Tư Chu gần như nín thở, cảm giác thời gian trôi qua như cả thế kỷ. Rồi lại nghe cô bật cười dịu dàng:

“Tối nay em có thể giúp anh thực hiện.”

Lời vừa dứt, Ôn Ý đã bị kéo vào một cái ôm siết chặt, đầy cố chấp và bá đạo.

“Em dọa anh đấy.” Giọng Thẩm Tư Chu hơi run rẩy, cổ họng căng lên, như chưa hoàn hồn mà xác nhận lại lần nữa: “Thật không đấy, Ý Ý?”

Ôn Ý dịu dàng đáp: “Thật mà, điều ước của anh thành hiện thực rồi.”

Anh bật cười, tiếng cười rất khẽ, rất thấp, như gió thổi bên tai: “Ý Ý, anh vui lắm, thật sự rất vui.”

Giống như một đứa trẻ bất ngờ được cho kẹo, hân hoan mà không biết làm sao để diễn tả.

“Vui đến mức nào?” Ôn Ý còn cố tình trêu chọc hỏi thêm.

Bàn tay của anh, khô ráo ấm áp, nhẹ nhàng đặt sau gáy cô, ôm chặt hơn nữa. Hơi thở nóng rực phủ kín lấy cô, mang theo sự lưu luyến đậm sâu.

Ôn Ý nghiêng đầu, tựa lên ngực anh. Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng tim đập mãnh liệt vang lên rõ ràng.

Giọng Thẩm Tư Chu trầm thấp, khàn khàn, mang theo niềm vui không thể kìm nén: “Nghe đi, đây là âm thanh điều ước thành sự thật của anh.”

Là niềm vui, là xúc động, là hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời. “Thình thịch, thình thịch” từng nhịp, từng nhịp vang vọng tận đáy lòng của Ôn Ý.

Cô cũng cong môi cười, dịu dàng đáp: “Ừ, em nghe thấy rồi.”

Ánh sáng lờ mờ rọi lên hai người đang ôm nhau, càng khiến khung cảnh thêm mập mờ và ấm áp.

Cảm xúc dịu dàng lan ra trong lòng, Ôn Ý dụi nhẹ hai cái vào người anh, rồi khẽ vòng tay ôm lấy eo anh, cảm thấy khoảnh khắc này thật sự rất đẹp.

Ở chính căn lớp học mà họ từng học, vào sinh nhật tuổi hai mươi lăm của anh, tình yêu chân thành và cháy bỏng ấy đã được hồi đáp.

Nếu sau này có những khúc mắc hay nỗi buồn nào đó, thì họ cũng sẽ cùng nhau đối mặt.

Thẩm Tư Chu ôm cô thật chặt, như thể không nỡ buông ra. Hơi thở của hai người hòa quyện, dính lấy nhau, cho đến khi Ôn Ý khẽ nhắc nhở: “Vẫn chưa ăn bánh kem đâu đấy.”

“Ừm.” Anh đáp lại, nhưng vẫn không chịu buông tay.

Ôn Ý chọt nhẹ vào eo anh, nhắc lại: “Ăn bánh kem nào.”

Thẩm Tư Chu lập tức thay đổi nhịp thở, hơi thở nóng rực tràn xuống, bàn tay nắm chặt lấy tay cô, hơi cứng ngắc: “Đừng chọc lung tung.”

“Anh không nghe lời em.” Ôn Ý “tố cáo” với vẻ ấm ức.

Thẩm Tư Chu lập tức buông lỏng một chút, ngoan ngoãn nói: “Sao anh dám không nghe lời bạn gái mình chứ.”

“Phải không? Bạn gái?” Anh xác nhận lại lần nữa.

“Ừm.”

Anh lại hỏi: “Là bạn gái của ai?”

“Bạn gái của Thẩm Tư Chu.”

“Ai là bạn gái của Thẩm Tư Chu?”

“Ôn Ý.”

Thẩm Tư Chu cười đến mức ánh mắt cũng rực sáng, Ôn Ý thấy khóe miệng anh cứ cong mãi không xuống được thì cũng bật cười. Cô bật lại dây đèn trang trí đã tắt, đưa dao cho anh ra hiệu cắt bánh.

Cô nhớ chỉ có hai người ăn nên đã mua bánh không lớn, kem cũng không phải là loại ngọt gắt mà là kem thực vật ít đường, vì Thẩm Tư Chu không thích những món quá cay hay quá ngọt.

Thẩm Tư Chu cầm dao, cắt ngay phần có hình vẽ gương mặt mình, rất dứt khoát và nhanh gọn, đến mức Ôn Ý chưa kịp nhắc thì đã thành một nửa rồi.

“Sao anh lại cắt trúng hình vẽ chứ?” Ôn Ý đã cố tình vẽ ở góc bên phải của bánh, là muốn để phần đó lại cho anh ăn.

Thẩm Tư Chu lấy cái đĩa nhỏ, xắn một nửa đưa cho cô, vừa nói: “Anh tốt thế này, sao có thể chỉ mình anh hưởng thụ được. Bạn gái cũng phải nếm thử chứ.”

“……”

Ôn Ý dở khóc dở cười, nhận lấy đĩa rồi bắt đầu ăn từng miếng nhỏ. Hương kem béo ngậy lan trong miệng, cô cười đến híp cả mắt: “Ngon thật đấy!”

Thẩm Tư Chu cũng ăn thử một miếng, vừa đúng gu của anh, tấm tắc khen: “Vừa đẹp vừa ngon, cái nào cũng có, đúng là không nhiều đâu. Bạn gái anh giỏi thật.”

“Chứ sao.” Ôn Ý tiện miệng đùa: “Em cũng khá có gu thẩm mỹ mà.”

Anhlập tức gật đầu đồng tình: “Anh cũng thấy bạn gái anh rất có gu. Không thì sao lại chọn trúng anh chứ.”

Rồi anh bổ sung thêm:

“Dĩ nhiên rồi, anh còn có gu hơn nữa, không cần bàn cãi.”

“……”

Sinh nhật của anh, nên anh là nhất.

Ăn xong phần bánh trong đĩa, Ôn Ý thấy trong hộp vẫn còn một chút, định nhân lúc Thẩm Tư Chu không để ý thì trét kem lên mặt anh. Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì ánh mắt liền chạm phải ánh nhìn của anh.

Anh đang ăn mà vẫn nhìn cô.

“Định trét lên mặt anh hả?” Thẩm Tư Chu đoán trúng ý đồ của cô.

“Không có mà.” Ôn Ý chối, cúi đầu giả vờ nghịch bộ mô hình trên bàn.

Anh cắn nốt miếng bánh cuối cùng, miệng lúng búng, giọng nói có chút đắc ý: “Em  không còn cơ hội đâu, bỏ cuộc—”

Lời còn chưa dứt, Ôn Ý đã nhanh chóng nghiêng người tới gần mặt anh. Thẩm Tư Chu lập tức sững lại, còn chưa kịp phản ứng, bên má đã mát lạnh, cô đã trét một miếng kem lên rồi.

“Ai nói là em không có cơ hội?” Ôn Ý bật cười thành tiếng, trông chẳng khác gì một con cáo nhỏ vừa đạt được mục đích.

Thẩm Tư Chu dùng mu bàn tay lau mặt, trong giọng nói bất đắc dĩ lại xen lẫn cưng chiều: “Là anh thua rồi, không bằng bạn gái mình.”

Ôn Ý vừa cười vừa lau tay sạch sẽ, rồi đứng dậy nói: “Anh ra ngoài rửa mặt đi.”

“Ừm.”

Cuối hành lang mỗi tầng đều có bồn rửa tay, Thẩm Tư Chu đi đến đó rửa mặt, còn Ôn Ý thì dọn dẹp bàn học, xách theo hộp quà bước ra khỏi lớp học.

Cô đứng ở cửa nhìn vào trong, từ chiếc bảng đen quen thuộc cho đến dãy bàn ghế, những ngày tháng ngồi học trong lớp bỗng chốc hiện lên trong tâm trí. Cô thoáng bồi hồi, có chút hoài niệm, lại có chút luyến tiếc.

“Để anh khóa cửa.” Tiếng Thẩm Tư Chu vang lên từ phía không xa.

Ôn Ý nghiêng đầu nhìn sang, thấy anh đang chạy về phía mình. Trên người mặc áo phông rộng và quần dài thoải mái, chân đi giày thể thao, trên mặt còn lấm tấm nước, vài sợi tóc trước trán hơi ướt, nụ cười trên môi rạng rỡ và tự nhiên.

Anh cứ thế lao đến, cả người toát lên vẻ trẻ trung không cách nào che giấu.

Ôn Ý bỗng nhớ lại hồi cấp ba, anh từng là thiên chi kiêu tử của trường, được mệnh danh là “nam thần từ trên trời rơi xuống”, đẹp trai lại hòa nhã, được rất nhiều bạn nữ thầm thích. Mỗi lần anh chơi bóng rổ, bên sân đều vây đầy người xem.

Và cô cũng không ngoại lệ.

Giờ đây, nhiều năm đã trôi qua, bạn học cấp ba dần dần không còn liên lạc, chỉ có mình cô là xem như đã đạt được mong ước thuở ban đầu.

Thẩm Tư Chu đứng sau lưng cô, cũng nhìn vào trong lớp. Như cảm nhận được nỗi niềm trong cô, anh nhẹ giọng an ủi:

“Tòa nhà này đến tháng Chín vẫn chưa có ai dùng, em muốn đến lúc nào cũng được.”

“Anh sẽ đi cùng em chứ?” Ôn Ý hỏi.

“Đương nhiên rồi, em đi đâu anh cũng phải theo.”

Thẩm Tư Chu trả lời như điều hiển nhiên, tay nắm lấy tay nắm cửa, chuẩn bị đóng lại: “Nhìn lần cuối đi.”

Nghe vậy, Ôn Ý nghiêng đầu nhìn vào lần nữa. Ánh trăng trong trẻo rọi qua cửa sổ, chiếu lên mặt bàn bên cạnh. Không có gió, rèm cửa khẽ lay động, quạt trần trên trần nhà đứng im lìm, dòng khẩu hiệu phía sau dường như cũng đã phai màu.

Anh cười nói: “Khắc ghi không quên, ắt sẽ hồi đáp. Câu khẩu hiệu này dán thật đúng.”

“Rầm” một tiếng, cánh cửa lớp học khép lại, mọi ký ức cũng dừng lại bên trong.

Thẩm Tư Chu dùng chìa khóa khóa cửa, nhận lấy hộp quà trong tay cô, rồi tự nhiên nắm lấy tay cô, một cách trơn tru như thể đã luyện tập rất nhiều lần trong đầu, và giờ cuối cùng cũng được thực hiện.

Tay anh ấm áp, Ôn Ý bị anh dắt xuống lầu. Trong sân trường vẫn vắng lặng như cũ, chỉ có vài ngọn đèn vàng ấm áp soi sáng con đường phía trước.

“Còn hơn một tháng nữa là thi đại học rồi.” Cô không khỏi cảm thán.

“Ừ, lại sắp có một lứa học sinh nghĩ rằng mình đã thoát khỏi biển khổ rồi.” Thẩm Tư Chu đùa.

Ôn Ý suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra thì đúng là tạm thời thoát khỏi biển khổ, đại học là khoảng thời gian thanh xuân, vừa vui vẻ lại vừa tự do.”

Thẩm Tư Chu khẽ hừ một tiếng đầy ẩn ý, rồi buông thả nói tiếp: “Anh muốn hỏi em một câu, nếu không muốn trả lời thì cũng không sao.”

Ôn Ý nghe thấy câu nói quen thuộc thì bật cười: “Lại nữa hả.”

Anh hỏi thẳng luôn: “Nếu chỉ được chọn một trong hai, cấp ba Thịnh Duệ và đại học Văn Lâm, em chọn cái nào?”

Cô không hề do dự: “Văn Lâm.”

Lực tay đang nắm tay cô siết chặt hơn một chút, Ôn Ý phân tích rất hợp lý: “Dù sao anh và anh em cũng là bạn, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ quen nhau thôi.”

Thẩm Tư Chu định nói “không đâu”, nhưng cuối cùng chỉ nhếch môi cười nhẹ.

Đi thêm một đoạn nữa, chuông điện thoại bỗng reo lên, anh lấy ra xem, là cuộc gọi từ Tống Trừng Nhượng.

“A lô.” Anh bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh nhạt: “Sinh nhật vui vẻ.”

Sau đó thì im bặt, không có gì thêm.

Thẩm Tư Chu cố ý trêu: “Chỉ vậy thôi hả? Quà đâu? Bất ngờ đâu? Không có gì hết à?”

Tống Trừng Nhượng rất thật thà: “Không có.”

“Được thôi.” Giọng điệu Thẩm Tư Chu thoải mái, tự nhiên: “Vậy anh hứa với tôi một chuyện nhé, chuyện gì để sau nói.”

Tống Trừng Nhượng cảm thấy chuyện mà Thẩm Tư Chu nhờ chắc cũng không quá phức tạp, ít nhất là nằm trong khả năng của mình nên gật đầu: “Ừ.”

“Được rồi, tôi cúp máy đây.”

Thẩm Tư Chu sợ anh ấy nghĩ thêm vài giây nữa sẽ đổi ý nên vội vàng cúp máy, rồi nhét điện thoại vào túi.

“Anh định nhờ Tống Trừng Nhượng chuyện gì thế?” Ôn Ý tò mò hỏi.

“Anh chỉ cầu mong anh ta biết rồi đừng đánh anh.” Vừa nói, Thẩm Tư Chu vừa giơ tay hai người họ đang nắm lên.

Ôn Ý bật cười, an ủi: “Tống Trừng Nhượng rất quan tâm đến anh, thật lòng coi anh là bạn, sẽ không vì chuyện này mà đánh anh đâu.”

Thẩm Tư Chu không phủ nhận hai câu trước của cô, vì đúng là Tống Trừng Nhượng là kiểu ngoài lạnh trong ấm.

Những năm ở London, anh phải tự kiếm tiền sinh hoạt, ban đầu sống rất khó khăn, toàn là Tống Trừng Nhượng lặng lẽ giúp đỡ.

“Hy vọng vậy.” Thẩm Tư Chu lẩm bẩm.

Dù sao thì theo nhận thức của Tống Trừng Nhượng, anh mới chỉ đang trong giai đoạn thích em gái người ta, chứ thực tế thì hai người đã yêu nhau và sống chung rồi.

Lúc đó trời vẫn còn sớm, học sinh lớp 12 vẫn chưa tan học tối, Ôn Ý và Thẩm Tư Chu đi về phía bục phát biểu, muốn ở lại trường thêm một lát.

Anh chống tay lên mép bục, khẽ dùng sức rồi ngồi lên đó, Ôn Ý xoay người định đi lên bằng bậc thang thì bị anh kéo cổ tay lại.

“Đừng đi, nhảy lên đây đi.”

Ôn Ý nhìn cái bục cao gần bằng cổ mình, theo phản xạ lắc đầu: “Em nhảy không nổi đâu.”

“Em không lên nổi là vì—”

Thẩm Tư Chu ngừng lại, cúi người vòng tay ôm lấy eo cô, trực tiếp bế lên bục: “Nhưng giờ em có bạn trai rồi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.