🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Biết Phó Thuấn chính là CEO của công ty Tinh Ký, Chúc Kỳ kích động cả một ngày trời. Sau khi trở về nhà, Chúc Kỳ vẫn hăng hái la hét trong nhóm chat:

[Mình có thể tìm anh ấy để xin chữ ký không?]

[Hu hu, biết là anh đẹp trai này giàu, nhưng không ngờ lại giàu đến thế. Bảo sao anh ấy có thể dẫn tụi mình đi ăn ở Triều Túy dễ dàng như vậy.]

[Uyển Uyển, cố lên nhé! Nếu cậu cưa đổ Phó Thuấn thì một nửa Tinh Ký sẽ là của cậu.]

Trì Nguyệt châm chọc: [Nói tiếng người đi.]

Chúc Kỳ cười cười: [Tớ chỉ lỡ miệng, nói đùa thôi mà, đừng coi là thật nhé, hihi.]

Đào Uyển đặt điện thoại xuống, nghỉ ngơi một lát.

-

Buổi tối.

Đào Uyển đến quán bar sớm hơn nửa tiếng. Giám đốc nói tối nay sẽ có người mới đến, bảo cô đến sớm để làm quen trước.

Khi đến quán bar, giám đốc giới thiệu: “A Uyển, đây là Tống Nghiệp, học cùng trường với em. Năm nay cậu ấy năm tư, đến đây làm thêm.”

Tống Nghiệp cao ráo, gương mặt khá thanh tú. Vừa thấy Đào Uyển, cậu ấy lễ phép chào: “Chào chị Uyển.”

Đào Uyển mỉm cười đáp lại. Giám đốc nói tiếp: “Tống Nghiệp hát rất hay, nhưng có phần hướng nội, trên sân khấu cậu ấy khá rụt rè, em nhớ hướng dẫn cậu ấy nhé.”

“Em biết rồi, giám đốc.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đào Uyển trò chuyện với Tống Nghiệp vài câu, hỏi lịch làm việc, rồi hỏi thêm cảm giác biểu diễn hôm qua thế nào.

Tống Nghiệp trả lời đúng những gì cô hỏi, không thêm một lời thừa.

Đào Uyển vốn nghĩ mình đã là người ít nói, nhưng không ngờ Tống Nghiệp còn kiệm lời hơn.

Sau một lúc nói chuyện, Đào Uyển đi vào hậu trường chuẩn bị. Hôm nay cô diễn trước.

Tống Nghiệp không rời đi, chỉ ngồi dưới sân khấu chăm chú theo dõi.

Trong lúc biểu diễn, mỗi lần cô nhìn xuống đều thấy ánh mắt tập trung của Tống Nghiệp. Cậu ấy lắng nghe rất nghiêm túc, thỉnh thoảng trong mắt còn ánh lên sự tán thưởng.

Giữa buổi, khi cô nghỉ ngơi, Tống Nghiệp mang đến một cốc nước trắng.

Cô nhận lấy và nói: “Cảm ơn.”

Tống Nghiệp nhìn cô: “Chị hát hay lắm.”

Đào Uyển khẽ mỉm cười, đưa cây guitar của mình cho cậu ấy: “Em thử chơi một bài xem. Hôm qua chị không ở đây, chưa nghe em hát.”

Không chút ngại ngùng, Tống Nghiệp cầm đàn và bắt đầu hát.

Giám đốc nói đúng, Tống Nghiệp hát khá tốt. Trong không gian chỉ có hai người họ thì phần thể hiện của cậu ấy gần như không có điểm nào để chê. Nhưng khi có vài nhân viên phục vụ bước vào, Tống Nghiệp lại có vẻ hơi e ngại.

Sau khi miễn cưỡng hát xong, Đào Uyển hỏi: “Chỉ cần có đông người là em như vậy sao?”

Cậu cũng không hiểu tại sao, mỗi lần lên sân khấu đều không thể thả lỏng hoàn toàn. Dù vẫn hát xong bài, nhưng cảm giác không đạt được mức lý tưởng. Giáo viên của cậu mới khuyên cậu ra ngoài rèn luyện thêm.

Đào Uyển an ủi: “Không sao đâu. Chị cũng từng như thế, nhưng giờ ổn hơn nhiều rồi. Cậu cũng làm được.”

Ánh mắt Tống Nghiệp lộ rõ sự cảm kích.

Sau khi kết thúc phần biểu diễn, giám đốc gọi họ để bàn chuyện chia ca. Do Tống Nghiệp còn là sinh viên, cậu chỉ có thể làm vào thứ bảy và chủ nhật, Đào Uyển sẽ phụ trách vào những ngày khác.

Cả hai không có ý kiến gì.

Khi tan làm, Tống Nghiệp thấy Đào Uyển vẫn chưa đi, cậu hỏi: “Chị Uyển, chị không về sao?”

“Chị đang đợi người.” Phó Thuấn vẫn chưa tới.

“Vậy em sẽ đợi cùng chị.”

Không đợi cô từ chối, Tống Nghiệp đã ngồi xuống đối diện.

Họ trò chuyện về trường học, khiến Tống Nghiệp nói nhiều hơn. Nói đến vài thầy cô, cậu còn bắt chước biểu cảm khi bị nhắc nhở, khiến Đào Uyển phì cười vì sự nghiêm túc hài hước của cậu.

Khi Phó Thuấn bước vào, hình ảnh đầu tiên anh thấy là nụ cười dịu dàng của cô khi trò chuyện với người khác.

Phó Thuấn bước đến bên cạnh, Đào Uyển ngẩng đầu nhìn anh, vẫn giữ nụ cười: “Anh đến rồi.”

Cô đứng dậy: “Em về trước đây, em cũng phải về sớm đi nhé.”

“Vâng, chị Uyển.”

-

Trên đường về.

Phó Thuấn tiện miệng hỏi: "Cậu nhóc vừa rồi là ai vậy?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"À, cậu ấy là ca sĩ mới của quán. Cũng là sinh viên trường em, giọng hát rất ổn, nghe cực kỳ mượt."

Dáng vẻ sáng sủa, phong thái cũng ổn, Đào Uyển đoán chắc giám đốc mê ngoại hình cậu ấy hơn là giọng hát. Chỉ cần Tống Nghiệp ngồi ở đó là kiểu gì cũng kéo được cả đám nữ sinh ghé qua.

Lần đầu tiên nghe Đào Uyển khen một người, Phó Thuấn hơi cau mày, không rõ là khó chịu hay đang nghĩ ngợi.

Thấy anh không nói gì, Đào Uyển quay sang hỏi: "Hôm nay anh đến hơi muộn nha, có việc gì à?"

"Trên đường gặp vụ đụng xe liên hoàn, xe cộ tắc nghẽn, anh đợi lâu lắm."

Cô mím môi, khẽ gật: "Thảo nào."

"Anh có nhắn tin cho em rồi mà."

Cô ngơ ngác một chút, lôi điện thoại ra kiểm tra, mới thấy tin nhắn từ anh cách đây tận hai mươi phút.

"Xin lỗi nhé, lúc nãy em không nhìn."

"Anh trễ thế mà em chẳng gọi hỏi thử xem sao à?"

Cô cười, mắt ánh lên chút tinh nghịch: "Tại em biết anh kiểu gì cũng sẽ tới. Chỉ lo anh có chuyện gì giữa đường nên không gọi làm phiền."

Cô tự thấy mình cũng hiểu tính anh không ít.

Nghe câu trả lời của cô, lòng Phó Thuấn như được xoa dịu.

Anh dặn dò: "Lần sau nhớ để ý điện thoại. Có gì anh sẽ báo trước."

"Vâng, thưa sếp."

-

Trình Minh Quân sẽ lên máy bay vào tối thứ năm và sáng thứ sáu sẽ đến nơi.

Trước khi ra sân bay, Đào Uyển tranh thủ giúp Phó Thuấn dọn đồ từ phòng khách sang phòng ngủ chính. Đang lúc anh bê đồ ra đến cửa, cô vội bảo: "Khoan nha, để em dọn lại đồ đã."

Phòng thì toàn đồ của cô, mà để anh đứng ngoài đợi lâu cũng kỳ. Cô cuống cuồng dọn, tay thì run run, đồ cứ loạn hết cả lên, cũng may Phó Thuấn đứng phía sau nhắc: "Không cần gấp đâu, cứ từ từ thôi."

Cô nghe mà muốn tan chảy.

Cuối cùng mọi thứ cũng gọn gàng đâu vào đấy. Tủ quần áo trống hẳn một nửa, đồ của anh được xếp vào gọn ơi là gọn. Đồ dùng cá nhân cũng được cô bày biện chỉnh chu. Căn phòng rộng, thêm đồ của anh mà không khác gì mấy… chỉ có một điều là cảm giác hơi nhiệt.

Chỉ là… tự dưng cảm giác hai người bọn họ giống mấy cặp vợ chồng trẻ ghê!

Dọn dẹp xong, cô nhìn lại bộ đồ mình mặc, tối qua tiện tay lôi đại cái áo phông rộng thùng thình mà giờ cảm giác hơi… không đúng lắm, thế là ngại ngùng nói: "Chờ em chút, em thay đồ cái nha."

“Ừm.” Phó Thuấn đáp.

Cô phóng vào phòng thay đồ, chọn một chiếc váy nhã nhặn rồi lẻn vào nhà tắm thay nhanh như gió.

Xong xuôi, cô bước ra, đứng trước mặt anh: "Em xong rồi nè!"

Anh liếc một cái, ánh mắt làm cô chợt quên thở, rồi anh buông lời khen khiến cô đỏ bừng cả tai: "Rất đẹp."

Cô nghe mà muốn chui luôn xuống đất, xấu hổ quá trời: "Cảm ơn… mình đi ăn sáng nha, ăn xong rồi ra đón dì."

Phó Thuấn ngăn lại: "Khoan."

Cô đứng khựng lại, thắc mắc: "Lại gì nữa?"

“Đeo nhẫn vào đi.”

Đơ luôn. Phải mất mấy giây cô mới nhớ ra chiếc nhẫn anh từng đưa ở buổi tối tại Triều Túy. Cô gật lia lịa: "À đúng rồi, anh chờ em chút."

Nhẫn được cất trong hộp, để trong ngăn kéo. Cô lấy ra, cẩn thận đeo lên tay, rồi nhìn anh hỏi: "Anh thì sao? Nhẫn của anh đâu rồi?"

Phó Thuấn giơ tay, nhẫn vẫn lấp lánh trên ngón áp út: “Anh vẫn luôn đeo.”

Cô đứng hình, tự nhiên cảm thấy bản thân kiểu: Mình đúng là cô vợ đoảng!

Anh cười nhạt, ngó sang cô: "Xong chưa? Xuống ăn sáng nào."

Cô gật đầu, mặt đỏ còn hơn cả ly cà chua ép.

-

Trên đường ra sân bay, giao thông tắc nghẽn. Đào Uyển cứ nhìn đồng hồ liên tục, nét mặt căng thẳng.

Phó Thuấn trấn an: “Đừng căng thẳng, chúng ta sẽ không muộn đâu.”

Đào Uyển bĩu môi: “Nhưng không biết còn tắc đường bao lâu nữa.”

Phó Thuấn khẳng định: “Sắp thông rồi.”

Quả nhiên, lời anh nói vừa dứt, xe phía trước bắt đầu nhích dần. Cô thở phào nhẹ nhõm.

Khi họ tới nơi, chuyến bay của Trình Minh Quân vừa hạ cánh. Đào Uyển chăm chú nhìn bảng thông tin, đột nhiên cảm thấy một bàn tay nhẹ xoa đầu mình.

Quay đầu lại, cô thấy ánh mắt dịu dàng của Phó Thuấn: “Đừng căng thẳng, có anh ở đây.”

Cô lúng túng: “Em đâu có căng thẳng.”

Cánh môi bị cắn đến tái nhợt, dấu vết từ những chiếc răng nhỏ như lời tố cáo cảm xúc lẫn lộn của cô. Phó Thuấn cười, ánh mắt thấp thoáng tia nghịch ngợm, nhưng vẫn chứa đầy sự yêu thương.

Chỉ một cái nhìn thoáng qua đã đủ khiến cô bối rối đến mức vội quay đi.

Chờ đâu tầm mười phút sau.

Cửa ra sân bay xuất hiện một bóng dáng sang xịn mịn, không ai khác ngoài Trình Minh Quân. Bà mặc một bộ vest xanh đậm, trợ lý nhỏ kế bên đang lẽo đẽo kéo vali.

Vừa thấy hai người, bà đã tiến lại gần. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Con chào mẹ.” Phó Thuấn lên tiếng, giọng bình thản nhưng khó giấu sự dè dặt.

Không ngoài dự đoán, bà liếc anh một cái sắc lẹm: “Đợi về nhà rồi biết tay tôi!”

Đào Uyển ngoan ngoãn nói: “Dạ con chào dì ạ.”

Lập tức, bà đổi mode: tuyệt chiêu mẹ chồng quốc dân, nắm tay Đào Uyển, cười dịu dàng: “Uyển Uyển, lâu quá không gặp, dạo này sao rồi con?”

Sân bay người đông như trẩy hội, Phó Thuấn tranh thủ chen ngang: “Mẹ ơi, để về nhà rồi hẵng nói.”

Bà không nói gì thêm, tay vẫn nắm chặt tay Đào Uyển, như thể sợ cô sẽ biến mất.

Sau khi ra ngoài, Phó Thuấn nhận lấy vali từ tay trợ lý. Bà quay lại dặn dò: “Mấy ngày tới không cần đi theo tôi nữa.”

Trợ lý cúi đầu: “Vâng, thưa bà chủ.”

Trên xe, Đào Uyển ngồi cạnh bà ở ghế sau. Trình Minh Quân tiếp tục bật mode “mẹ chồng cực phẩm” hỏi han về tình hình gần đây của cô.

Dù ở nước ngoài, nhưng bà luôn dành sự quan tâm cho Đào Uyển, thường xuyên gọi điện hỏi thăm. Nhớ lại năm tốt nghiệp, bà còn sắp xếp hướng dẫn viên du lịch cho cô, để cô có thể tới thăm Phó Thuấn.

“Vậy hiện giờ con còn đi hát ở quán bar không?” Trình Minh Quân hỏi, ánh mắt lấp lánh.

“Vẫn còn ạ.” Đào Uyển đáp.

“Vẫn là quán bar cũ chứ?”

“Đúng vậy, thưa dì.”

“Tốt, làm điều mình thích là quan trọng nhất.”

Nghe xong câu này, trái tim Đào Uyển như được tiếp thêm canxi, bớt hẳn cảm giác run rẩy. Trước đây, cô vẫn lo người nhà họ Phó không hài lòng với công việc của mình.

Về đến nhà, Phó Thuấn bảo người giúp việc dọn dẹp phòng cho Trình Minh Quân, mang đồ đạc lên.

Sau một ngày dài trên máy bay, Trình Minh Quân rất mệt, nên bà không ra ngoài dạo chơi mà chỉ ở trong nhà nghỉ ngơi.

Tối đó, Đào Uyển đi làm, Phó Thuấn vùi đầu trong thư phòng xử lý công việc, còn Trình Minh Quân ngồi trò chuyện với mẹ Vương.

“Dạo này hai đứa thế nào?” Trình Minh Quân vẫn bán tín bán nghi về cái vụ Đào Uyển và Phó Thuấn lôi nhau đi đăng ký kết hôn chớp nhoáng. Nghe cứ sai sai kiểu gì ấy!

Mới hôm nào bà còn nghe được tin Đào Uyển vừa cắt đứt với nhà họ Lương, quay qua quay lại, giờ đã cưới luôn Phó Thuấn? Tốc độ này, ai mà tin được!

Mà nhìn kiểu nào, cả hai người này đều không giống dạng một phút bốc đồng cưới luôn.

Mẹ Vương trả lời: “Tình cảm giữa cậu chủ và cô chủ rất tốt. Trước đây, cô chủ từng dành thời gian tìm người may gối thuốc vì cậu chủ thường mất ngủ. Mỗi ngày, cậu chủ đều đi đón cô chủ tan làm về. Từ khi cô chủ về đây, cậu chủ cười tươi như nắng hạn gặp mưa rào.”

Thực ra, tầng hai được quản lý rất nghiêm, chỉ có một người giúp việc được phép lên lau dọn. Người này từ trước đã bị Phó Thuấn thao túng tâm lý: Đừng lộ chuyện tôi ngủ ở phòng khách đấy!

Thế nên, mẹ Vương hoàn toàn mù tịt vụ chia phòng, cứ tưởng đôi vợ chồng này đang phát cẩu lương cho cả thế giới.

Trình Minh Quân khẽ nhướng mày: “Ờ, thế á?”

Mẹ Vương gật đầu lia lịa: “Thật trăm phần trăm! Bà cứ đợi xem vài hôm là biết.”

Dù thế, Trình Minh Quân vẫn cảm thấy… có mùi bí mật chưa được khai quật.

-

Tối hôm đó, khi Đào Uyển đến quán bar, cô bất ngờ phát hiện Tống Nghiệp cũng có mặt.

“Chẳng phải hôm nay cậu không cần lên sân khấu sao?” Cô hỏi.

“Em muốn tới học hỏi từ chị.” Tống Nghiệp đáp, ánh mắt sáng lên.

Đào Uyển cười nói: “Nhỡ ký túc xá của cậu không cho vào thì sao?”

“Em đã chuyển ra ngoài từ năm nhất rồi.” Cậu ấy tự hào nói, không quen sống cùng người khác.

“Vậy thì ngồi đó chờ chị một lát, chị vào chuẩn bị nhé.” Đào Uyển nói rồi rời đi. Tống Nghiệp gọi một ly rượu, ngồi bên cạnh, lặng lẽ thưởng thức giọng hát của cô.

Khi đã hát một vài bài, Đào Uyển chợt thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Phó Thuấn vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc của mình.

Ánh mắt Tống Nghiệp và Phó Thuấn giao nhau trong giây lát, nhưng ngay lập tức, Tống Nghiệp lại quay đi, tỏ vẻ thờ ơ. Tuy nhiên, Phó Thuấn thì lại nhìn cậu ấy lâu hơn.

Khi Đào Uyển hát xong, cô bước xuống sân khấu, chào một câu với Tống Nghiệp, tiện nhắc cậu ấy nhớ về sớm. Sau đó, cô đi thẳng đến bên cạnh Phó Thuấn.

“Sao hôm nay tới sớm thế?” Đào Uyển hỏi.

“Ở nhà chán quá, muốn qua nghe em hát một chút.” Phó Thuấn trả lời, ánh mắt vẫn dịu dàng như mọi khi.

Đào Uyển liếc mắt, trêu: “Hát hay không đấy?”

“Hay.” Anh gật đầu, giọng chắc nịch.

“Khá lắm, có gu thật.” Cô hiếm khi để lộ vẻ mặt tinh nghịch.

Phó Thuấn nhẹ nhàng: “Về thôi.”

“Ừ, được.”

Trên đường về, Đào Uyển lại lén lấy nhẫn ra đeo vào. Mỗi ngày tháo tháo đeo đeo kiểu này cũng hơi phiền thật.

Phó Thuấn nhìn cô, hỏi bâng quơ: "Không ưng cái nhẫn này à?"

"Đâu có! Em chỉ sợ đang hát ở quán mà bị người ta thấy, lại khó giải thích."

Đặc biệt là giám đốc, nếu biết cô tự dưng đi kết hôn, chắc ông ấy truy tới nơi luôn. Còn đồng nghiệp nữa, cũng nhức đầu lắm.

Đào Uyển lén liếc nhìn tay trái của Phó Thuấn, hóa ra anh vẫn đeo nhẫn suốt. Trước giờ cô chưa từng để ý.

“Anh đi làm mà đeo nhẫn, không ngại người ta dị nghị à?” Cô hỏi, giọng pha chút tò mò.

“Không, dù họ có thấy cũng sẽ không nói gì.” Phó Thuấn đáp, giọng điềm tĩnh.

Đào Uyển nhướng mày, thăm dò: “Có phải họ không dám nói gì không?”

Phó Thuấn gật đầu, biểu lộ một sự thừa nhận.

Đào Uyển tỏ ra hài lòng, như thể trong lòng đã có câu trả lời xác thực.

"Thế còn em? Em có sợ anh không?"

"Sợ gì! Em đâu phải nhân viên của anh, việc gì phải sợ?"

"Vậy tụi mình là gì?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Bạn bè!" Cô nói chắc nịch, sau đó vội bổ sung thêm: “Bạn rất thân.”

Nhưng trong lòng cô thầm nghĩ. Nếu Phó Thuấn biết được những ý nghĩ mờ ám của cô, liệu cái danh “bạn thân” này còn giữ được không?

Cô quay đầu nhìn ra bầu trời đêm, khe khẽ thở dài.

Khi về đến nhà, mẹ Vương đã chuẩn bị xong đồ ăn khuya.

Sau khi đặt túi xuống, Đào Uyển bước tới bàn ăn, hít một hơi sâu, rồi vui vẻ nói: “Mẹ Vương, đồ mẹ nấu lúc nào cũng đỉnh.”

Mẹ Vương cười đáp: “Cô chủ thích là tốt rồi.”

Trước đó Phó Thuấn đã dặn dò, vì thế mẹ Vương đã chuẩn bị phần ăn cho hai người. Anh ngồi xuống đối diện với Đào Uyển.

Trên lầu, Trình Minh Quân nghe thấy tiếng động, khẽ mở cửa bước ra, tựa vào lan can nhìn xuống.

Dưới phòng khách, chỉ có hai người ngồi đối diện nhau, bình yên ăn bữa khuya.

Đào Uyển thỉnh thoảng nói gì đó, Phó Thuấn cũng nhẹ nhàng đáp lại. Họ trông giống như những gì mẹ Vương nói – một đôi vợ chồng thực thụ.

Trình Minh Quân nhìn thêm vài giây, khẽ thở dài, rồi lại rón rén quay về phòng, không để lại tiếng động nào.

Mẹ Vương không chuẩn bị quá nhiều đồ ăn khuya, chỉ đủ cho hai người lót dạ. Sau khi bữa ăn kết thúc, Đào Uyển vui vẻ xoa bụng.

“Ăn xong rồi à?” Phó Thuấn hỏi.

Đào Uyển gật đầu.

“Lên phòng ngủ đi.”

Đột nhiên, Đào Uyển nghĩ đến việc phải ngủ cùng một phòng với Phó Thuấn, nụ cười trên môi cô dần cứng lại.

Trở về phòng, Phó Thuấn nói: “Em tắm trước đi.”

Đào Uyển không từ chối, cô cầm quần áo vào phòng tắm.

Khi bước ra, cô bắt đầu sấy tóc. Hiệu quả cách âm của phòng rất tốt, nên cô không lo làm ồn đến người khác.

Sau khi hoàn tất, Đào Uyển ngoan ngoãn nằm xuống sofa.

Cô mở điện thoại và nhìn một lúc.

Đến tận đêm khuya, Chúc Kỳ vẫn chưa chịu buông tha cái điện thoại, không ngừng nhắc tên cô trong nhóm:

Chúc Kỳ: [@Đào Uyển, ngày mai thứ bảy, đi dạo phố không?]

Đào Uyển: [Ngày mai bận rồi.]

Chúc Kỳ: [Hả, việc gì?]

Đào Uyển: [Mẹ anh ấy về rồi, có lẽ hai ngày này mình phải đi dạo khắp nơi với dì.]

Chúc Kỳ: [Chậc chậc, gặp phụ huynh nhanh thế.]

Trì Nguyệt đã ngủ say, thứ bảy khách sạn có hoạt động cô ấy phải đến trông coi, trong nhóm chat chỉ còn lại Chúc Kỳ và Đào Uyển online.

Sau khi trò chuyện, Đào Uyển cảm thấy Phó Thuấn sắp ra khỏi phòng tắm. Cô nói với Chúc Kỳ một câu rồi đặt điện thoại xuống.

Rồi cô nhắm mắt lại, đắp chăn, giả vờ đã ngủ, bởi việc phải đối mặt với Phó Thuấn khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Vài phút sau, tiếng cửa phòng tắm mở ra. Do đã nhắm mắt, thính giác của Đào Uyển trở nên nhạy bén một cách kỳ lạ.

Tiếng bước chân dần dần lại gần. Phó Thuấn tiến đến bên cạnh cô và khẽ hỏi: “Ngủ rồi à?”

Đào Uyển không trả lời, cố gắng duy trì vẻ giả vờ.

Ánh mắt của Phó Thuấn dừng lại trên bàn tay nhỏ bé của cô, nắm chặt chăn. Khóe môi anh khẽ cong lên, anh nói: “Rơi điện thoại kìa.”

Đào Uyển giật mình “A” một tiếng, vội vàng cúi xuống nhặt theo bản năng.

Khi ngẩng lên, cô đối diện với đôi mắt cười như không cười của Phó Thuấn. Lúc này, Đào Uyển mới nhận ra điện thoại của mình đặt ngay bên cạnh.

Ngại muốn độn thổ!

Đào Uyển lén lút liếc mắt sang Phó Thuấn, ánh mắt như muốn nói: Ủa anh chơi gì kỳ vậy?

Phó Thuấn cười khẽ, giọng trêu đùa: “Được rồi, tha cho em đó. Ngủ đi.”

Nhưng mà... mặt nóng đến mức có thể luộc trứng, ai ngủ nổi trời?

Cô liếc thêm vài cái, chợt thấy bộ áo ngủ anh mặc lỏng lẻo, mấy cái nút thì bung cả ra. Và... ôi mẹ ơi cái xương quai xanh đấy là gì vậy?

Đẹp đến nỗi cô ngẩn người. Ai ngờ, đàn ông cũng có thể gây mê chỉ bằng xương quai xanh!

Vừa thả hồn thì Phó Thuấn bất ngờ quay đầu lại.

Hoảng quá, Đào Uyển lập tức lăn một vòng, diễn cảnh: Ủa, tôi đâu có nhìn gì đâu nha!

Phó Thuấn lại gần, nói khẽ bên tai: “Ngủ ngon nhé, anh tắt đèn đây.”

Cô khẽ đáp, gần như không nghe thấy: “Ừm.”

Sáng hôm sau.

Ánh mặt trời len qua rèm cửa.

Mắt nhắm mắt mở, cô duỗi người. Nhưng chờ chút...

Nhưng chỉ vài giây sau, cô bỗng giật mình, ngồi bật dậy.

Nhìn sofa. Nhìn giường. Nhìn lại mình.

Khoan! Sao mình lại ngủ trên giường?!

Cô ngồi bật dậy, đầu óc rối như mớ bòng bong.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.