"Đến rồi" Sau một giờ đồng hồ ngồi trực thăng thì tôi được đưa đến một khu rừng chết. Tôi gọi là rừng chết vì khu rừng này không còn sự sống nữa, hay nói đúng hơn, sự sống xung quanh đều bị hút cạn.
"Bà ta ở đây sao" Tôi hỏi.
"Phải, khu rừng này là phản hệ của bà ấy do sử dụng sức mạnh linh hồn quá nhiều, bà ấy đã cống hiến rất nhiều cho đất nước này..." Ông mặc áo choàng thoáng buồn khi nhắc đến vấn đề này.
Tôi sẽ không hỏi nữa.
"Đi bên này" Sau khi trực thăng đáp xuống, ông ta nhảy thẳng xuống dưới và giơ tay ra? Hình như ông ta nghĩ tôi không xuống được thì phải...
Quên mất, tôi đang là loli, nhưng không sao, tôi tự lo được.
Thế là, tôi tự nhảy xuống và bơ ông ta đi.
"Quên mất, trò rất mạnh, giờ thì theo ta"
------------------------------
Sau một hồi đi vòng vòng thì chúng tôi đến một căn nhà nhỏ bằng gỗ. Gỗ này là vật chứa sự sống duy nhất chưa bị hút cạn. Đây là loại gỗ gì?
"À, đây là loại gỗ nghìn năm, loại gỗ niễm nhiễm với mọi loại ma thuật, ta lúc mới thấy cũng bất ngờ lắm, vì loại gỗ này còn tồn tại" Ông ta chủ động nói cho tôi về loại gỗ. Tinh ý đấy, nhưng tôi là con trai.
Ông ta chủ động bước đến cửa nhà và gõ cửa.
"Bà bà, là tôi đây"
"Lại là ngươi à, lần này mang đến cho ta thứ gì đây, không phải lại là đồ ăn nữa chứ. Ngươi có thể dùng chuyển phát nhanh mà, không cần phải lết xác đến đây" Từ trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-phieu-luu-moi-trong-the-gioi-khac/588284/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.