Ngày thứ hai, mùng hai tết, trời âm u, có mưa phùn, là ngày Tử Tình về nhà mẹ đẻ, Lâm Khang Bình lấy áo choàng lớn bọc lấy Tử Tình, ôm Tử Tình, Tiểu Lam cầm ô, Tiểu Thanh ôm Thư Duệ, Tiểu Hồng cầm một cái giỏ đựng đồ của em bé, từ cửa nhỏ đi vào Tăng gia, lúc đó Tử Phúc bọn họ đang chuẩn bị ra ngoài, thấy Lâm Khang Bình bế Tử Tình vào cửa, Tử Hỉ cười nói: "Ta còn tưởng rằng tỷ phu ôm con cọp ở nơi nào chứ."
"Tiểu tứ, da ngứa à, đầu năm đầu tháng, ta bảo cha chưởng ngươi để mừng tết đấy." Tử Tình nói.
"Ngươi mù à, rõ ràng là lông hồ ly, sao tỷ giống cọp được, có giống cũng là giống hồ ly, lông hồ ly và lông cọp mà ngươi còn không phân biệt được, đọc sách mấy năm làm gì." Tử Thọ vuốt áo choàng của Tử Tình, trợn trừng mắt nhìn Tử Hỉ, chậm rì rì nói.
"Hai kẻ xấu xa, các ngươi không muốn tiền mừng tuổi à, biết ta giờ không tiện thu thập ngươi, ngươi liền cố ý hả?" Tử Tình nói.
"Trời trời, tỷ, sao có thể chứ? Của cải của ta đều cho con ngươi rồi, ngươi không nói thì ta quên mất, tỷ phu, chúc mừng năm mới, Tử Hỉ chính thức chúc tết ngươi, lấy hồng bao đến." Tử Hỉ hai tay vươn ra, chọc Lưu thị mới vào cửa đã cười to.
Lâm Khang Bình ôm Tử Tình vào phòng phía đông, cách vách phòng ngủ của Thẩm thị, là khuê phòng trước kia của Tử Tình, mọi người cười đùa một hồi, Lâm Khang Bình dặn Tử Tình vài câu, liền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-dien-van-cua-tinh-nhi/122883/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.