"Không biết." Cố Đình Viễn trả lời, ngồi ở ghế nhỏ mở thư ra:
"Có lẽ là đưa sai người, nếu là đưa sai, còn phải trả trở về."
Giấy viết thư rất mỏng, chỉ có bốn chữ: Mạnh khỏe, Lưu đệ.
"Đệ đệ?" Cố Đình Viễn nhíu mày.
Hắn lại lật xem phong bì giấy viết thư, chỉ thấy bên trên viết
"Cố tỷ tỷ nhận".
Nàng ấy cũng không có đệ đệ khác? Hắn chính là đệ đệ duy
nhất của nàng ấy. Cố Đình Viễn nghĩ như vậy, cầm thư đi đến
phòng bếp, nói: "Tỷ tỷ, chúng ta còn có bà con xa thân thích
sao?"
"Đã không có." Cố Thư Dung đang nặn bột, lắc đầu nói: "Chỉ
hai chúng ta." Nếu còn thân thích, năm đó cũng sẽ không tìm
Phương gia che chở.
Cố Đình Viễn nói: "Vậy thật kỳ quái." Nếu nhận sai người, sao
lại khéo như vậy, nhà họ Cố bọn họ?
"Từ từ." Cố Thư Dung bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, thẳng
eo: "Đưa thư lại đây."
Trên tay nàng ấy có bột mì, Cố Đình Viễn giơ giấy viết thư ở
trước mặt nàng.
Chữ viết cũng không phải rất đẹp, nhìn ra được không có khổ
công luyện qua, trong nét bút lộ ra một tia phi dương bừa bãi.
Trong đầu hiện lên một bóng dáng cao cao, thiếu niên lang sinh
ra cực kỳ đẹp, chỉ là ánh mắt không sáng rọi, sinh tử đều không
để trong lòng.
"Đưa tới cái gì, ta nhìn xem." Nàng rửa sạch tay, đi ra phòng
bếp.
Cố Đình Viễn đi theo phía sau nàng ấy.
Trần Bảo Âm và Lan Lan ngồi xổm bên cạnh, nhìn nàng ấy mở
túi.
Bên trong túi là ba
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/1732643/chuong-413.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.