Đợi đến khi nhiệt độ trên mặt hạ xuống, mới mở cửa ra. Nhìn
thấy Cố Thư Dung đứng ngoài cửa, rũ mắt cúi đầu chào, gọi: "Tỷ
tỷ."
Cố Thư Dung ngay lập tức nở nụ cười: "Bảo Âm, muội dậy rồi
à? Có đói bụng không? Ta đi lấy vài món ăn cho muội."
Trần Bảo Âm có chút ngượng ngùng, nàng dậy thật sự quá trễ,
mặt trời đã lên cao rồi, cúi đầu nói: "Làm phiền tỷ tỷ."
"Khách khí gì chứ." Cố Thư Dung cười nói, xoay người đi đến
phòng bếp.
Cố Đình Viễn nói: "Tỷ tỷ, đệ cũng đói bụng."
"Biết rồi, không thiếu phần của đệ đâu." Cố Thư Dung không
thèm quay đầu nói.
Trong tiểu viện chỉ còn lại đôi vợ chồng son.
Trần Bảo Âm nhẹ mím môi, nhìn về phía cây hồng trong viện,
tim đập hơi dồn dập.
Trải qua tối hôm qua, nàng có chút không biết nên đối mặt với
hắn như thế nào.
"Bảo Âm." Chỉ nghe thấy tiếng tay áo của người bên cạnh
vang lên sột soạt, hắn đi tới, ống tay áo nắm chặt lấy nàng, mỉm
cười gọi.
Cố Đình Viễn nhìn người gần ngay trước mắt, trong lòng có
một sự vui mừng nói không nên lời. Trông mong lâu như vậy, hắn
rốt cuộc cũng được ở cùng một mái hiên với nàng một lần nữa,
mỗi ngày đều có thể nhìn thấy nàng.
"Ừm." Trần Bảo Âm khẽ nháy mắt.
Cố Đình Viễn nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của thê tử, trong
lòng không nhịn được cảm thấy ngọt ngào: "Gọi phu quân một
tiếng đi?"
Xoẹt một cái, khuôn mặt Trần Bảo Âm đỏ hồng, đột ngột
ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc trừng hắn:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/1732708/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.