Còn hai bát mì của nàng và Trần Nhị Lang ăn coi như cho đi,
coi như bọn họ mua đồ ăn cho nàng và Trần Nhị Lang.
"A!" Trần Nhị Lang kêu lên một tiếng thảm thiết, nắm chặt mu
bàn tay, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Đỗ Kim Hoa sợ đến cả người run lên, tức giận nói: "Hai người
các ngươi có thể nghiêm túc một chút không?"
Tôn Vô Nương ngượng ngùng mà nắm tay, nói: "Ta, ta không
phải cố ý." Nàng ấy cảm thấy có chút hưng phấn, tuy rằng trừ đi
rất nhiều phí tổn, nhưng vẫn kiếm được rất nhiều tiền!
Đỗ Kim Hoa không nói gì, lại nhìn Trần Nhị Lang: "Nhéo con
một chút thì có đau nhiêu đâu? Một đại nhân mà nhảy còn cao
hơn cả người ta nữa!"
Trần Nhị Lang bị oan nhưng không dám nói gì, lại ngồi xuống.
Sau cơn phấn khích, mọi người hốt hoảng mà ngồi nhìn đống
tiền ở trên bàn. Kiếm tiền, đây chính là kiếm tiền! Một ngày đã
kiếm được hơn trăm văn, mười ngày hơn ngàn văn. Vậy chẳng
phải một tháng sẽ kiếm được vài lượng bạc sao? Một năm sẽ lại
kiếm được thêm bao nhiêu nữa? Khuôn mặt của hắn đỏ bừng vì
phấn khích, trong đầu phiên lên đủ loại tưởng tượng.
"Đáng tiếc." Tiền Bích Hà đột nhiên cau mày.
"Ta lại quên mua thịt cho ngày mai rồi."
Bởi vì không biết ngày đầu tiên khai trương quầy hàng không
biết buôn bán có tốt hãy không. Nếu không tốt, quầy hàng không
có khách đến thăm, mọi người lại phải kéo đồ đạc về nhà, tóm lại
là sẽ suy nghĩ biện pháp khác. Vì vậy, nàng ấy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-moi-cua-thien-kim-hau-phu/1732811/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.