Lúc Nhiếp Tuyên trở về từ viện của Nhan thị, phần lớn mọi người trong viện đã ngủ, trong phòng ngủ lộ ra vầng sáng mông lung, Nhiếp Tuyên nhìn ngọn đèn kia một lúc lâu, khóe miệng khinh dương, xoay người đi rửa mặt chải đầu, bảo bọn nha hoàn đem quần áo tắm của mình đến. Mèo Con đang ngồi ở trong phòng nhàm chán đến ngẩn người, nghe nha hoàn nói Nhiếp Tuyên đã trở lại, đứng dậy cầm quần áo tắm của hắn, đang muốn đi đưa cho hắn, thì bị Vãn Chiếu ngăn đón nói: “Phu nhân, Trừng Tâm đang hầu hạ gia, vẫn là bảo nha hoàn đem quần áo đưa đi đi!” Mèo Con nghe xong khóe miệng khẽ nhếch, liền làm cho Xuân Nha đem quần áo đưa cho Nhiếp Tuyên. Sau một lát, Nhiếp Tuyên tắm rửa xong đi vào phòng, liền thấy Mèo Con đang ngồi ở trên giường ngẩn người, nhớ tới bản kinh thư kia ở chỗ Nhan thị, còn có dù hắn trở về trễ đến cỡ nào, nàng đều ở trong phòng thắp đèn chờ, trong lòng nhu tình không khỏi mạnh mẽ xuất hiện: “Suy nghĩ cái gì vậy?”. Hắn ngồi xuống bên người Mèo Con, vuốt mái tóc mềm của nàng, nhẹ giọng trách nói: “Sao còn không lau khô chứ? Cẩn thận một hồi lại đau đầu” Mèo Con le lưỡi, đứng dậy lấy một tấm khăn trắng bên cạnh, lau tóc, kỳ thật lúc nãy nàng đã lau khô rồi, ai, có máy sấy thì tốt rồi! “”Không làm gì hết, tối mà đọc sách, thêu thùa, vẽ tranh thì sẽ làm hại mắt, rất nhàm chán a!”. Nàng chỉ là đang ngẩn người mà thôi, cổ đại không có cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-song-nhan-nha-o-thien-khai/399272/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.