“Cậu cạn tớ còn chưa cạn đó!”
“Tớ nói các cậu k lẽ k phát hiện, trc mắt người nguy hiểm nhất là Mộ Nguyệt Sâm?” Ôn Nhã Liên cười híp mắt nhắc nhở.
3 người nam nhân lập tức đồng thời cười lên.
“K sai, Nguyệt Sâm, nhất định phải bồi bổ cho tốt.”
“Phải quan tâm đến thể lực của đệ muội, đừng hành hạ người ta đến chết.”
Biểu cảm Hạ Băng Khuynh khó xử muốn chui vào ly trà.
1 đám sắc lang!
Mộ Nguyệt Sâm ung dung ngồi đó, bọn họ hùa nhau trêu anh, vậy mà anh k tức giận.
Lúc này, mọi người như quên sự tồn tại của Ôn Tử Tích.
Cô cúi đầu ăn rau trong đĩa, biểu cảm bình thản, nhưng dù có giấu thế nào, lực cắn của cô cũng làm bại lộ tâm trạng thật sự.
Răng cắn sâu vào thịt, k thấy đau, chỉ thấy hận.
Ăn xong rồi, cô từ tốn ngẩng đầu, cười dịu đẹp nói: “Lần này đi công tác mang quà về cho các anh, muốn k?”
“Đương nhiên muốn, quà k thể k muốn, nhanh đưa ra” Quản Dung Khiêm đưa tay về phía cô.
“Gấp gì, k thiếu của anh.” Ôn Tử Tích kiêu ngạo 1 câu, lấy túi ra, từ trong đó lấy 1 hộp đưa Quản Dung Khiêm, 2 hộp khác đưa Cố Quân Thụy và Ôn Nhã Liên.
“Đến anh cũng có?” Ôn Nhã liên bất ngờ.
“Anh là anh em, sao có thể quên.” Ôn Tử Tích cười với anh, chia cho 3 người họ xong, sau đó mới đưa qua cho Mộ Nguyệt Sâm, tận tay đưa, giọng dịu dàng:”Nguyệt Sâm, đây là của anh.”
“Cảm ơn” Mộ Nguyệt Sâm nhận lấy, để qua bên.
Vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679377/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.