Giọng ôn nhu này.
Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân quay đầu.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc, mắt mang ý cười, ưu nhã đẹp đẽ, da như ngọc móng dê, nhìn k thấy lỗ chân lông, môi đẹp như màu hoa hồng, tóc đen ôn nhu.
“A--”
Như là đồng thời, 2 cô gái kêu lên, dọa đến hồn bay phách lạc, nổ thành 1 đống.
Mộ Nguyệt Bạch!
Anh đến đây lúc nào?
Như quỷ v k phát ra tiếng, bọn họ đang bí mật lên kế hoạch xử lý anh, kết quả anh ta bất ngờ hỏi 1 câu trong lúc 2 cô đang cười hì hì.
Cảm giác này như là câu các trưởng bối nói sáng k nên nói ng, tối k nên nói quỷ, nếu k quỷ sẽ tìm đến!
Mà ng này hiển nhiên còn cao cấp hơn cả quỷ, anh là yêu, hô ly hóa thân!
Mộ Nguyệt Bạch đứng thẳng người, hai tay bỏ túi, k hiểu cười: “Anh khủng bố v sao?”
Đối với họ mà nó, bây anh địa vị của anh còn cao hơn cả ma quỷ.
Họ ôm nhau, tâm trạng vẫn chưa điều chỉnh lại đc, cũng k thả lỏng, vẫn ôm nhau như cũ, cảnh giác nhìn anh.
“2 nha đầu, anh Nguyệt Bạch thật k biết mình làm chuyện gì khiến các em sợ, anh chẳng qua chỉ lên kêu 2 đứa xuống ăn cơm, sau đó thấy 2 đứa nói chuyện thần thần bí bí, liền cong lưng chào 2 đứa.” Mắt Mộ Nguyệt Bạch trong đến thấy đáy, biểu cảm lộ sự mơ hồ.
Hạ Băng Khuynh và Tiêu Nhân tỉnh táo lại, thấy v, biểu cảm k tự nhiên thả nhau ra.
“Nhanh như v đã ăn cơm rồi.” Hạ Băng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679442/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.