“Em Băng Khuynh, lần sushi trc hại chị rất khổ đó!” Ôn Tử Tích từ tốn mở miệng, dao trong tay bất giác nắm chặt.
Hạ Băng Khuynh nghiêng đầu nhìn cô, mắt nghi ngờ: “Hại? Chị Ôn tại sao dùng chữ này?”
“Nếu k e Băng Khuynh thấy chữ nào hợp?” Ôn Tử Tích như cũ k nhanh k chậm cắt trái cây.
“Sushi chúng ta cùng ăn, cả đêm e bt, chị Ôn có thể cho rằng e cố ý hại chị bị đau bụng, nhưng em thật k có, đương nhiên r, cười chị đánh rắm là lỗi của em, em xin lỗi chị.”
“Hạ Băng Khuynh cô---” Nghe 2 chữ đánh rắm, lừa giận của Ôn Tử Tích lại dấy lên.
Chuyện vô sỉ nhất trong đời mà cô từng làm.
Hạ Băng Khuynh giả vô tội ở bên: “Chị Ôn đừng giận, em sợ!”
Ôn Tử Tích áp lực giận lại, thu lại tâm trạng, cười như khiêu khích cô: “Chuyện trên đời càng đắc ý càng quên ám ảnh, luôn nhận đc kết cục bi thảm!”
Thả dao trong tay xuống, cô bưng trái cây, tư thế như muốn đi ra ngoài.
Lòng Hạ Băng Khuynh có chút hoang mang, để nho vào khay, cũng bưng ra ngoài.
Ôn Tử Tích đang dùng tâm đâm trái cây, phân biệt đút cho 4 nam nhân ăn, cho thấy bt cô cũng làm như v, cho nên k ai bất ngờ.
Thật là phụ nữ tâm cơ, dù là tặng quà hay là ăn trái cây, cô đều dùng hành động mang tính tập thể để làm mơ hồ đi mục tiêu chính của mình.
“Nguyệt Sâm, dưa gang này rất ngọt đó.” Ôn Tử Tích đưa dưa gang đến miệng Mộ Nguyệt Sâm, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679490/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.