Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, “Tôi là hỏi, tại s biết mật mã”
“Em trai yêu dấu” Mộ Nguyệt Bạch cười đặc biệt sáng lạn: “E cần biết, anh là a e, suy nghĩ của e k giấu đc anh, đối với sự hiểu biết của anh về e, giải 1 mật mã, đối với anh là dễ dàng.”
Nói xong, anh nhìn 4 phía: “Nha đầu chúng ta đâu?”
Ngày trc, anh vừa về nhà liền gấp gáp bay qa Hàn giải quyết công việc, vốn tưởng vở kịch phá án còn chơi thêm mấy ngày nữa, k ngờ hôm qua đã xong xuôi r.
Lỡ mất phần hay nhất thật sự đáng tiếc.
“Tôi cảm thấy nếu anh rảnh đến đau trứng thì có thể cút về Pháp làm việc nửa năm, mắc công mỗi ngày rảnh rỗi.” Sắc mặt Mộ Nguyệt Sâm lạnh lẽo.
Mộ Nguyệt Bạch ngồi bên Mộ Nguyệt Sâm, mỉm cười: “Thật đáng tiếc, bây h a k muốn đi vì anh tìm được chuyện có ý nghĩa hơn r!”
“Tôi k hứng thú nghe”
“2 năm nay anh cũng không thể quên nha đầu nhỏ này, rất muốn bảo vệ cô, muốn lưu cô ở lại bên mình, e nói thử cảm giác này có phải là yêu không?”
“A có thể cút r.”
Mộ Nguyệt Sâm lạnh lùng liếc anh, mắt bén như dao.
Mộ Nguyệt Bạch như k nghe đc tiếp tục nói: “A cảm thấy phải có trách nhiệm với tình cảm của mình, tiếp tục bỏ qa cảm xúc của mình thì k tốt.”
“Diễn kịch xong chưa?” Mộ Nguyệt Sâm đặt tô mì lên bàn, biểu cảm rất cool, anh nghiêng ng nhìn thẳng Mộ Nguyệt Bạch: “Anh k biết yêu ai cả, anh chỉ cảm thấy vui,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679965/chuong-748.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.