“Chân của anh---” Hạ Băng Khuynh mở to mắt.
Mộ Nguyệt Sâm dừng lại, ngây ng 3s, lập tức phản ứng lại, thả lỏng Mộ Nguyệt Bạch, sau đó “A---” 1 tiếng, liền té qa bên, ôm chân bó bột, biểu cảm đau khổ.
Mộ Nguyệt Bạch nhìn đến ngốc luôn.
Lần đầu anh biết, em trai thì ra có thiên phú diễn kịch như v.
Hạ Băng Khuynh liền chạy qa, “Chân k s chứ?”
“Nhất thời tức giận, quên chân bị thương, k s, chỉ là có chút đau.” Mộ Nguyệt Sâm nhíu mày, bộ dạng cố gắng nhịn đau, trong lòng lần nữa chột dạ!
“Cái này cũng có thể quên, anh có bao nhiêu khinh suất chứ!” Hạ Băng Khuynh nhìn chân anh, mặt lo lắng: “Cần đến bệnh viện khám k?”
“K cần, trễ r, đi lại phiền phức, tôi nghỉ tí là đc.” Mộ Nguyệt Sâm dựa lên sofa, cúi đầu nhíu mày, giả bộ thâm trầm.
“V đc r!” Hạ Băng Khuynh nghe a nói v, cũng k miễn cưỡng.
Mộ Nguyệt Bạch xem kịch ở bên kịp thời nói: “Cũng k trễ lắm, a cảm thấy nên đến bệnh viện, nếu xương bị gãy, k fai chuyện đùa, anh k muốn em trai thành tàn phế.”
Anh vừa nói, vừa “quan tâm” dùng tay xoa vai Mộ Nguyệt Sâm.
Mộ Nguyệt Sâm quay đầu, cười nhạt với anh, như là đang cười cũng như đang ẩn chứa ý nghĩa sâu xa nào đó.
Mà trong mắt Hạ Băng Khuynh, cảnh trc mắt chính là cảnh tương thân tương ái.
Nhưng cô k cảm thấy đây là chuyện tốt v, ngược lại rất quỷ dị!
Cô thả tin mai 9 mặt trời mọc chung lúc còn hơn tin Mộ Nguyệt Sâm và Mộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tan-cong-ngot-ngao-ky-thuat-hon-cua-chu-tich/2679966/chuong-749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.