Mặc dù cô ấy cười nhưng nụ cười chưa chạm đến đáy mắt.
Thậm chí đôi mắt sáng như sao phản chiếu một sự uy hiếp, dường như người đàn ông nhất định phải đồng ý … Một khi câu trả lời là không sẽ phải trả cái giá thật lớn, gánh chịu hậu quả.
Bạc Dạ Bạch dường như không có khí chất, đón nhận ánh mắt óng ánh như ngàn sao của thiếu nữ, nhẹ nhàng đáp: "Được, tôi sẽ đi với cô."
"Giảng viên người làm sao có thể đồng ý với cô ta…"
Thấy Bạc Dạ Bạch mở miệng không ít nữ sinh trên mặt tràn ra một sự thất vọng.
Chỉ là bản thân anh ta đã đồng ý, các cô không có lời nào để nói, càng không thể quang minh chính đại ngăn cản!
Vì vậy mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn cô gái cùng người đàn ông chậm rãi đi ra khỏi phòng dạy đàn.
"Giảng viên à, anh thật là biết "Trêu hoa ghẹo nguyệt "! Chỉ một tiết học ngăn ngắn liền có thể thu hút được một đám nữ sinh…"
Môt tay lôi kéo Bạc Dạ Bạch nhanh chân đi đến nơi cầu thang, nghĩ đến những hình ảnh khi nãy, Trì Vi giọng châm biếng nói chuyện.
Phía sau Bạc Dạ Bạch mặc kệ để cho cô gái lôi đi, nhận ra lòng bàn tay lạnh lẽo, nhàn nhạt nhìn quần áo cô, có chút gì đó không nói ra được.
Trì Vi kéo theo người đàn ông đi xuống lầu, cách đó không xa có một ít học sinh đi qua đi lại.
Ngay lúc này chính là thời gian nghỉ của khoa âm nhạc, ngoại trừ một nhóm nhỏ Piano trên lầu còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuoc-tuong-ngo-sai-lam/176644/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.