Buổi tối ta không ngủ, nhìn chằm chằm vào trần giường đen ngòm, bên ngoài có tiếng tuyết rơi xào xạc.
“Có thể không đi không?”
Bước chân của A Cửu ngoài cửa sổ khựng lại: “Không thể.”
“Vậy ngươi còn quay lại bên cạnh ta không?”
“Sẽ.”
“Ngươi hứa.”
“Ta hứa.”
A Cửu nắm chặt kiếm, hắc y phủ lên bạch tuyết, biến mất trong gió tuyết.
Ngày đó A Cửu không trở về. Hành cung tĩnh lặng đến đáng sợ. Nơi ta ở rất hẻo lánh, cách xa nơi ở của hoàng đế và hoàng hậu, chỉ có vài cung nhân của hành cung còn ở lại chỗ ta.
Dường như đây là lần đầu tiên A Cửu rời xa ta.
Ngày hôm sau, A Cửu không trở về.
Ngày thứ ba, A Cửu không trở về.
Ngày thứ tư, A Cửu không trở về. Cung nhân không ra khỏi được biệt uyển nơi ta ở, nói bên ngoài bị phong tỏa, rất bất thường, mọi người đều hoang mang lo sợ.
Ngày thứ năm, A Cửu không trở về. Trong số cung nhân có cung nữ sợ hãi khóc thét.
Ngày thứ sáu, A Cửu không trở về. Gió tuyết đêm khuya mang theo tiếng hô giết chóc lạnh lẽo.
Ngày thứ bảy, tuyết ngừng rơi, có thể nhìn rõ hướng nơi ở của hoàng đế và hoàng hậu bốc lên ánh lửa đỏ rực.
Ta bình tĩnh thêu một chiếc khăn tay trong cung, những đóa hồng mai đỏ thắm như máu.
Đội quân chỉnh tề sát khí đạp nát tuyết trắng, cửa hành cung bị xô đổ, cung nhân chưa kịp bỏ chạy đã bị chém dưới lưỡi đao.
Đầu của cung nữ mấy hôm trước còn quỳ bên chân ta, níu lấy vạt váy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-cung-xuan/2746852/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.