Tiếng thở dốc hỗn loạn phun ra những đám hơi trắng xóa trong rừng tuyết. Lớp tuyết sạch sẽ bị kéo lê để lại những dấu vết lộn xộn, trong lớp tuyết lồi lõm có một vệt máu kéo dài.
“Ngươi tự đi đi!”
Ta, một người không hề bị thương, lại bị A Cửu nửa kéo nửa lôi đi trong rừng tuyết.
Trên người hắn có những vết thương lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất là vết thương ở bụng. Mỗi bước đi máu lại ứa ra, hắc y đã thấm đẫm.
Với vết thương như vậy hắn cũng chưa từng kêu một tiếng, suốt đường đi đều im lặng. Bây giờ sức lực đã cạn kiệt, không thể dùng khinh công, chỉ có thể cùng ta đi bộ trong tuyết.
Ta quay đầu lại, nhìn tuyết phía sau, nghiến răng rút tay mình lại: “Ngươi tự đi đi.”
Chút sức lực của ta cũng chỉ khiến hắn khựng lại một chút, hắn mím môi tiếp tục kéo ta đi.
Ngoài hành cung là một vùng núi rừng. Ta từ nhỏ chưa từng đi nhiều đường như vậy, lại còn trong lớp tuyết dày quá đầu gối.
Đi đến cuối cùng ta đã không còn cảm giác gì nữa, gần như bị A Cửu kéo đi, hai chân tê dại. Ta nghĩ thà chết quách cho xong, đầu treo trên tường thành.
Còn hơn bây giờ bị người ta tìm thấy là một cái xác lạnh cóng thê thảm.
“Ta không muốn… sống nữa.”
Dù sao cũng chưa từng có ai quan tâm đến sống chết của ta.
Ánh mắt mơ hồ chỉ nhìn thấy A Cửu mặc hắc y đi phía trước ta. Một câu nói ta phải ngắt thành hai đoạn mới thốt ra được.
“Không được.”
Ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-cung-xuan/2746854/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.