Thuyền bay vừa cất cánh, Mị Lục liền trông thấy mấy gã đàn ông trung niên cao lớn từ trong bụi cỏ chui ra. Dường như chúng nhận ra điều gì đó, đang ngó ngang ngó dọc mà tìm kiếm.
Mị Lục thấy y phục trên người bọn chúng có chút quen mắt, nhưng trong chốc lát vẫn chưa thể nhớ ra thân phận của họ.
Có điều, tán tu đã nói những kẻ này không có ý tốt, hơn nữa vực sâu Hàn Thổ cũng chẳng phải nơi cất giấu bảo vật kỳ trân. Ngoại trừ đệ tử các môn phái xuống đây rèn luyện, căn bản không ai muốn đến chỗ này.
Nói cách khác—
Những kẻ đó rất có thể mang chung mục đích với Mị Lục. Chúng đến đây vì Hộc Luật Yển. Mị Lục nhíu chặt mày, định hỏi tán tu thì chợt nghe hắn nói: "Bọn họ là đệ tử của Dược Tông Đường." "Dược Tông Đường?" Mị Lục kinh ngạc. "Người của Dược Tông Đường sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải bọn họ ở tận bên huyện Cửu Dao sao?" Giữa huyện Cửu Dao và huyện Ngạc Thành là một dải đồng bằng rộng lớn, nước giếng không phạm nước sông. Nếu không có chuyện chuyên lớn, hai bên tuyệt đối sẽ không bước chân vào địa phận của nhau. Hơn nữa— Dược Tông Đường... Mị Lục nghiền ngẫm ba chữ này. Chẳng mấy chốc, y nhớ ra. Ở những kiếp trước, sau khi y chết đi, bị trói buộc quanh Hộc Luật Yển, tận mắt nhìn hắn diệt môn tông phái đầu tiên—Dược Tông Đường. Đường chủ của Dược Tông Đường dù danh nghĩa là chính phái, nhưng lại bí mật tu luyện tà thuật trong bóng tối, chuyên dùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857443/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.