🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mùi máu tanh nồng nặc xông thẳng vào mũi, khiến dạ dày Mị Lục cuộn trào, y lập tức nôn khan một tiếng.

Y lật người xuống giường, vơ lấy áo khoác đặt ở cuối giường rồi nhanh chóng lao ra khỏi phòng.

Cánh cửa vừa mở, một luồng mùi máu tanh nồng nặc hơn nữa ập vào, như thể cả khách đ**m đã bị ngâm trong huyết thủy.

Vậy mà bốn bề lại yên ắng lạ thường. Đừng nói là khách trọ, ngay cả bóng dáng tiểu nhị trực đêm cũng không thấy đâu. Không rõ bọn họ ngủ quá say hay đã sớm bỏ chạy vì mùi máu này.

Dù sao đi nữa, chốn này tuyệt đối không thể nán lại lâu.

Mị Lục định đi tìm Hộc Luật Yển, nhưng lại phát hiện cửa phòng hắn đang mở toang, bên trong bàn ghế, tủ kệ đều ngổn ngang, còn giường thì trống không.

Hộc Luật Yển đâu?

Người đâu rồi?!

Lòng y thắt lại, vội vàng đưa tay sờ lên giường.

Chăn đệm lộn xộn, nhưng lại lạnh băng, hoàn toàn không có nhiệt độ của người vừa nằm.

Mị Lục đứng thẳng dậy, đưa mắt quan sát khắp gian phòng.

Dù không có pháp khí chiếu sáng, nhưng với tu vi Luyện Khí đỉnh phong, y vẫn có thể thấy rõ bố cục nơi này.

Và ngay khoảnh khắc tiếp theo—

Y trông thấy một cái bóng đen lặng lẽ đứng phía sau cánh cửa.

Bóng đen ấy gần như hòa làm một với bức tường phía sau, nếu không phải đối phương không thèm che giấu khuôn mặt mình, có lẽ Mị Lục đã tưởng hắn chỉ là một vật bài trí.

Trong chớp mắt khi bốn mắt chạm nhau, đối phương liền hành động.

Nhanh như cơn gió lặng lẽ, chỉ chớp mắt đã thổi tới trước mặt y.

Nhanh quá!

Đó là phản ứng đầu tiên của Mị Lục.

Từ nhỏ đến lớn, y hiếm khi giao đấu với ai, sau khi bái sư, đối thủ duy nhất cũng chỉ là những sư đệ sư muội cùng cảnh giới Luyện Khí sơ kỳ. Đây là lần đầu tiên y trực diện đối mặt với một kẻ mà y hoàn toàn không cảm nhận được tu vi.

Y thậm chí còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy ngực nhói lên đau đớn—

Người kia vậy mà đã thọc tay vào lồng ngực y, chuẩn xác siết lấy trái tim!

Chỉ cần gã dùng lực thêm chút nữa, tim y chắc chắn sẽ vỡ nát ngay tại chỗ.

Mị Lục nghiến răng, triệu hồi Bích U kiếm từ túi Càn Khôn, tay bấm pháp quyết, miệng niệm chú ngữ.

Bích U kiếm lơ lửng giữa không trung, tỏa ra ánh xanh nhạt, mũi kiếm nhắm thẳng vào lưng đối phương, mang theo sát khí sắc bén lao đến.

Nhưng kẻ đó chỉ nhẹ nhàng lách mình, liền dễ dàng né tránh.

Mị Lục ôm lấy vết thương nơi lồng ngực, loạng choạng lùi về phía giường, ngồi phịch xuống, rồi lập tức phun ra một ngụm máu.

Đau quá!

Đau đến không chịu nổi!

Nỗi đau bị rạch toang lồng ngực còn hơn gấp trăm lần so với khi bị Hộc Luật Yển hút cạn linh lực, so với hiện tại, những gì y từng trải qua trước đây chỉ là trò trẻ con.

Thì ra khi bị moi đi nội tạng, Hộc Luật Yển đã đau đớn như thế này.

Không—

Hộc Luật Yển còn đau hơn.

Bởi vì Hộc Luật Yển không chỉ bị lấy đi một bộ phận cơ thể.

Mà trong số những bộ phận bị lấy đi ấy, có một thứ y đã ăn mất một nửa.

Mị Lục đau đến toàn thân run rẩy, gần như ngất đi, nhưng hương máu tanh trong không khí cùng dòng máu ấm nóng len qua kẽ tay khiến y buồn nôn lần nữa.

Thế nhưng y không dám lơi lỏng cảnh giác, vươn tay nắm lấy Bích U kiếm đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt gắt gao khóa chặt đối phương, kẻ vẫn giữ khoảng cách với y.

Người này là ai?

Trong ký ức của y, hoàn toàn không có hình bóng gã.

Hay gã đến vì Hộc Luật Yển?

Vậy thì... mùi máu tanh tràn ngập nơi đây...

Chẳng lẽ Hộc Luật Yển đã gặp chuyện?!

Đối phương không lập tức ra tay, ngược lại kinh ngạc nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Mị Lục, như đang xác nhận điều gì đó.

Một lát sau, gã mở miệng:

"Bích U kiếm?"

Dứt lời, đôi mắt hẹp dài của gã nheo lại, từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát y.

Mất máu quá nhiều khiến mặt Mị Lục trắng bệch, y vội nuốt hai viên đan dược cầm máu.

Nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ, lại liên tục nhét thêm thuốc vào miệng.

Cùng lúc đó, gương mặt khô quắt của kẻ kia lại hiện lên nụ cười khó lường:

"Ta còn tưởng là ai lại cả gan trộm đi thanh kiếm Bích U trứ danh của Mị gia, hóa ra là vị tiểu thiếu gia mềm yếu như nữ nhân của Mị gia."

Mị Lục khó nhọc nuốt xuống vị tanh ngọt trong miệng, nghiến răng hỏi:

"Ngươi là ai?"

"Ta ư? Chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, thiếu gia làm sao quen biết được ta?" Đối phương cười rộ lên, nụ cười ngày càng ngông cuồng, ánh mắt dài hẹp lóe lên vẻ điên loạn, như thể vừa tìm được bảo vật, "Đúng là taó mắt mà không thấy núi Thái Sơn, suýt nữa không nhận ra vị thiếu gia xinh đẹp hơn cả hoa này."

Ánh mắt gã quét tới quét lui trên người Mị Lục, tựa như một con rắn nhớp nháp từ mắt cá chân quấn dần lên trên, khiến Mị Lục sởn da gà.

Mị Lục lạnh giọng hỏi:

"Hộc Luật Yển đâu? Hắn bị ngươi giết rồi sao?"

"Giết? Chúng ta nào nỡ giết hắn?" Đối phương chậm rãi tiến gần, nhưng có vẻ kiêng kỵ thanh Bích U kiếm trong tay Mị Lục, cố tình kéo dãn thời gian, "Một dược liệu quý giá như vậy, đối với chúng ta như bảo bối, chỉ có đám người ngu xuẩn nhà Hộc Luật mới nỡ vứt bảo bối xuống vực sâu Hàn Thổ ..."

Mị Lục ngắt lời: "Hắn đâu?"

Bước chân kẻ kia khựng lại, rồi gã bật cười lạnh lẽo: "Tất nhiên là đã đến nơi nên đến. Nếu không phải ngươi tỉnh dậy sớm, lại để ta nhận ra thân phận, giờ này e rằng đã là một cái xác lạnh lẽo bên phòng bên cạnh rồi."

Mị Lục siết chặt Bích U kiếm, cơ thể căng cứng, lặng lẽ tựa sát vào tường.

Mà kẻ kia dường như chẳng nhận ra, cứ tiếp tục áp sát: "Tiểu thiếu gia, gặp ta xem như ngươi có phúc, làm con rối của ta vẫn hơn làm một cái xác thối rữa, không phải sao? Ta cam đoan, ngươi sẽ là tác phẩm ta hài lòng nhất."

"Con rối xác khô? Thì ra là người của Dược Tông Đường." Mị Lục cười nhạt. "Đáng tiếc, ngươi quá chủ quan rồi."

Lời vừa dứt, vài mũi ngân châm sắc bén đột ngột b*n r* từ túi Càn Khôn.

Kẻ kia không kịp đề phòng, ngân châm cắm thẳng vào ngực hắn. Gã hừ một tiếng, khóe miệng trào ra vệt máu.

Những mũi châm này đều là pháp khí Mị gia, được rót linh lực, tuy không đủ g**t ch*t đối phương, nhưng cũng có thể cầm chân gã một lúc.

Mị Lục không dám chần chừ, vung Bích U kiếm rồi nhảy qua cửa sổ.

Y bị thương, vết cắt trên ngực vẫn chưa cầm máu hoàn toàn. Bình thường, một độ cao như thế chẳng là gì với y, vậy mà lần này lại ngã dúi dụi.

May mắn là kẻ kia không đuổi theo.

Mị Lục chống kiếm xuống đất, gắng gượng đứng dậy, lảo đảo chạy về phía rừng cây sau khách đ**m.

Thế nhưng, y chưa kịp chạy bao xa, tim bỗng quặn thắt một cơn đau dữ dội.

Lần này, cơn đau không phải do vết thương, mà do Hộc Luật Yển điều khiển.

Hộc Luật Yển vẫn ở gần đây!

Nhưng tình cảnh của hắn e rằng cũng chẳng khá hơn y. Với bộ dạng thế này, y làm sao có thể cứu hắn? Đi chịu chết thì đúng hơn!

Mị Lục nghiến răng, vẫn cố chạy về phía trước.

Mỗi bước chạy, cơn đau trong lồng ngực lại trở nên dữ dội hơn.

Chạy thêm vài bước, y đau đến mức ngã sấp xuống đất.

Trán vã mồ hôi lạnh, mặt không còn chút huyết sắc, Mị Lục cuộn người lại, môi mím chặt vì đau đớn.

Một lúc sau, y cắn răng bò dậy, run rẩy cảm nhận phương hướng, rồi quay ngược về phía nam—hướng về trung tâm trấn, ngược lại với rừng cây.

Mỗi khi đi thêm một đoạn, cơn đau nơi tim lại dịu đi một chút.

Đến khi đặt chân trước một con hẻm sâu hun hút, cơn đau do Hộc Luật Yển điều khiển cuối cùng cũng biến mất.

Mị Lục hít sâu, siết chặt Bích U kiếm, bước nhanh vào trong.

Nhưng vừa vào hẻm, gáy y chợt nhói đau dữ dội.

Ngay sau đó, trước mắt tối sầm—ý thức hoàn toàn bị cắt đứt.

Mị Lục tỉnh lại giữa một cảm giác kỳ lạ.

Vừa mở mắt, y liền thấy một bàn tay khô đét, chỉ còn da bọc xương, đang lần mò cởi y phục của mình.

Chết tiệt!

Mị Lục giật thót, theo phản xạ muốn giãy giụa, nhưng lại phát hiện tay chân đều bị trói chặt, ngay cả Bích U kiếm cũng chẳng thấy đâu.

Túi Càn Khôn cũng mất rồi!

"Tỉnh rồi à?"

Bàn tay khô ráp kia chạm lên mặt y, đầu ngón tay ram ráp, chầm chậm v**t v* từng đường nét.

Mị Lục rùng mình, ghê tởm đến phát run. Y ngẩng lên nhìn thẳng vào đối phương.

Là khuôn mặt quen thuộc.

Chính là kẻ đã rạch ngực y trong khách đ**m.

Dưới ánh sáng rõ ràng, dung mạo gã hiện ra không sót một chi tiết, cả ánh mắt ngày càng cuồng loạn của hắn cũng lọt vào tầm nhìn của Mị Lục.

Y nghiêng đầu né tránh bàn tay hắn, mở miệng liền hỏi: "Đây là đâu? Hộc Luật Yển đâu?"

Kẻ kia rụt tay lại, bật cười lạnh lẽo: "Ngươi hỏi quá nhiều rồi đấy."

Nói xong, gã tiếp tục lột y phục của Mị Lục.

Nhưng máu đã thấm đẫm vải áo, khô lại thành mảng lớn, khiến việc lột đồ trở nên khó khăn hơn.

Gã bắt đầu mất kiên nhẫn, trừng mắt với y, giọng chứa đầy căm tức: "Mấy cây ngân châm cỏn con mà cũng đòi giữ chân ta? Trong tay kẻ khác, chúng có thể lấy mạng người, nhưng trong tay một phế vật chỉ có cái mặt đẹp như ngươi, đến cả sợi lông ta cũng không tổn thương nổi."

Dứt lời, gã lại cười, như thể phát hiện ra chuyện thú vị: "Nhưng cũng không sao, xem như một bất ngờ nho nhỏ. Chờ ngươi chết rồi, ngân châm của ngươi, Bích U kiếm của ngươi, túi Càn Khôn của ngươi—đều là của ta."

Mị Lục lạnh lùng nhìn gã: "Nếu ta chết trong tay ngươi, cả Mị gia sẽ không tha cho ngươi."

"Đáng tiếc, ai mà biết ngươi chết trong tay ta chứ?"

Kẻ kia nở nụ cười đầy nếp nhăn đến mức kẹp chết cả ruồi. Gã cười nói: "Mị gia vẫn đang lật tung trời đất tìm thiếu gia nhỏ bé của họ. Theo ta được biết, kẻ thù của Mị gia không hề ít. Ngươi nghĩ họ sẽ vô cớ nghi ngờ ta sao?"

Lời vừa dứt, một tiếng "xoẹt" vang lên.

Y phục của Mị Lục bị xé rách.

Ngay khi gã định tiếp tục, sau lưng y đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, cùng một giọng nói khác:

"Thất Sát, sư huynh đến rồi!"

Động tác của kẻ kia—Thất Sát—khựng lại, lộ ra vẻ bực bội. Nhưng gã nhanh chóng điều chỉnh lại, ném mảnh vải rách sang một bên, đứng dậy rảo bước ra cửa.

Khi tiếng mở cửa rồi đóng cửa vang lên, xác nhận Thất Sát đã rời đi, Mị Lục mới bắt đầu quan sát xung quanh.

Đây hẳn là một căn phòng nhỏ, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa sau lưng y.

Ngoài chiếc ghế y đang bị trói, trong phòng chẳng còn gì—ngoại trừ một người đang nằm giữa vũng máu.

Là Hộc Luật Yển.

Hắn vẫn mặc bộ y phục Mị Lục mới mua cho, lẽ ra phải là màu xám trắng xen kẽ, nhưng bây giờ đã bị nhuộm thành một màu đỏ sẫm.

Dưới ánh sáng mờ mịt của pháp khí, sắc đỏ gần như chuyển thành đen.

Mái tóc đen dài rũ xuống, che khuất gương mặt Hộc Luật Yển. Chỉ có thể thấy chiếc cằm nhọn gầy và chiếc cổ dính đầy máu khô.

Hộc Luật Yển nằm bất động trên mặt đất, tưởng như đã tắt thở từ lâu.

Nhưng bàn tay duỗi ra của hắn—lại hướng về phía Mị Lục.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.