Nghe vậy, Minh Đức Nghĩa phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ánh sáng trước mắt đột nhiên tối sầm, đợi đến khi y ý thức được có một người lặng lẽ đáp xuống trước mặt mình, thì tay người đó đã siết chặt cổ y rồi.
Móng tay cắm sâu vào da thịt.
"Ngươi..." Minh Đức Nghĩa chỉ kịp bật ra một âm tiết, sau đó không còn phát ra được bất cứ thanh âm nào nữa.
Một cơn đau xé toạc từ lồng ngực truyền đến, như thể có một bàn tay vô hình đang tàn nhẫn xé toạc cả cơ thể y.
Biểu cảm của Minh Đức Nghĩa vặn vẹo vì thống khổ, đôi mắt trợn trừng như muốn nứt toác.
Cùng lúc đó, một nỗi hoảng loạn chưa từng có nhấn chìm y.
Người này là ai?
Tại sao vừa rồi y không hề phát hiện ra sự hiện diện của kẻ này?
Minh Đức Nghĩa mở to mắt, gắt gao trừng trừng nhìn khuôn mặt vừa lạ lẫm vừa có nét quen thuộc trước mặt.
Cảm giác quen thuộc này...
Y đã từng gặp kẻ này ở đâu sao?
Nhưng tình thế trước mắt không cho hắn có thời gian suy nghĩ, Minh Đức Nghĩa cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội ở lồng ngực, liều mạng vận chuyển linh lực trong cơ thể.
Hừ.
Một tên Luyện Khí trung kỳ, một kẻ phàm nhân, sao có thể là đối thủ của y – một tu sĩ Kim Đan?
Hai kẻ cuồng vọng, dám động vào y? Minh Đức Nghĩa đây sẽ khiến chúng chết mà không kịp nhận ra bản thân đã chết thế nào!
Linh lực trong cơ thể Minh Đức Nghĩa nhanh chóng hội tụ nơi lòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857463/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.