Trời tối nguy hiểm rình rập, Mị Lục đề nghị thay phiên canh gác. Y canh nửa đêm đầu, Hộc Luật Yển canh nửa đêm sau.
Dĩ nhiên, nếu Hộc Luật Yển muốn đổi, y cũng đồng ý.
Khi Mị Lục nói, Hộc Luật Yển đang ngồi đối diện y, thất thần.
Đêm đen như mực, Mị Lục chẳng nhìn rõ nét mặt hắn, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận được ánh mắt hắn vẫn lượn lờ trên mặt và người y.
Mị Lục im lặng hồi lâu, mới hỏi: "Ngươi muốn canh nửa đêm trước hay nửa đêm sau?"
Nghe vậy, ánh mắt tr*n tr** của Hộc Luật Yển cuối cùng cũng thu lại đôi chút. Hắn hơi mất tự nhiên mà đổi tư thế ngồi, yên lặng một lúc mới dùng giọng cực thấp đáp:
"Ngươi nghỉ trước đi."
Mị Lục nghe thấy giọng hắn có gì đó lạ lạ, nhưng Hộc Luật Yển không nói thêm gì, y cũng không tiện hỏi nhiều.
Trong lòng giằng co một hồi, cuối cùng y đành thôi, gật đầu đồng ý.
Chạy suốt một ngày, Mị Lục thật sự mỏi mệt. Dù đang ở trong Ma giới đầy hiểm họa, nhưng chỉ một lúc sau khi nhắm mắt, y đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nếu giờ này Mị Lục mở mắt ra, y sẽ phát hiện Hộc Luật Yển – người vốn giữ khoảng cách nhất định với y – Ngưỡng Dung dậy, lặng lẽ tiến lại gần.
Động tác của hắn vô cùng nhẹ, không phát ra chút âm thanh nào.
Cuối cùng, hắn dừng lại bên cạnh Mị Lục.
Hộc Luật Yển cúi đầu, nhìn gương mặt đang say ngủ của y, hồi lâu sau mới chậm rãi ngồi xổm xuống.
Dù không nhìn thấy mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857498/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.