Dù ngoài miệng hỏi vậy, trong lòng Mị Lục đã sớm có được đáp án.
Y chỉ muốn nghe Ngộ Đức tự nói ra thôi.
Dù biết người kia chưa chắc sẽ chịu nói...
Nhưng không ngờ, Ngộ Đức dường như đã đoán trước được Mị lục sẽ hỏi vậy. Im lặng một hồi, y mỉm cười:
"Lúc hắn vừa chào đời, bần tăng đã từng bế qua."
Lời vừa rơi xuống, Mị Lục liền cảm nhận được thân thể Hộc Luật Yển khẽ cứng lại.
Rõ ràng, Hộc Luật Yển vẫn chưa ngủ.
Mị Lục luồn tay vào trong chăn, chạm lên lưng Hộc Luật Yển, khẽ vuốt vài lần, mới tiếp tục hỏi:
"Ngài và hắn có quan hệ gì?"
"Ta từng biết..." Ngộ Đức mở miệng, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
Y thử đi thử lại vài lần, vẫn là vô ích.
Một lúc sau, y đành buông tiếng thở dài, nhẹ giọng nói:
"Ngươi thấy rồi đó, có nhiều chuyện không thể do miệng ta nói ra. Ta chỉ có thể cho ngươi biết—ta và hắn không phải người xa lạ."
Nói xong, Ngộ Đức lại an ủi Mị Lục:
"Chậm nhất là qua một đêm nữa, chúng ta sẽ vào Túy thành, đến khi đó mọi bí mật sẽ sáng tỏ."
Rồi Ngộ Đức nhắm mắt, dưỡng thần.
Mị Lục thì không ngủ nổi.
Trong cái lắc lư của xe ngựa, Mị Lục kéo chăn chặt hơn, không biết có phải mình nghĩ nhiều quá không, nhưng càng gần Túy thành, cảm giác bất an trong lòng y lại càng rõ rệt.
Nhiều khi, biết quá nhiều lại chẳng phải chuyện tốt lành.
Y cũng không biết lựa chọn này của mình rốt cuộc đúng hay sai.
Từ lúc cốt truyện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857505/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.