🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Dù ngoài miệng hỏi vậy, trong lòng Mị Lục đã sớm có được đáp án.

Y chỉ muốn nghe Ngộ Đức tự nói ra thôi.

Dù biết người kia chưa chắc sẽ chịu nói...

Nhưng không ngờ, Ngộ Đức dường như đã đoán trước được Mị lục sẽ hỏi vậy. Im lặng một hồi, y mỉm cười:

"Lúc hắn vừa chào đời, bần tăng đã từng bế qua."

Lời vừa rơi xuống, Mị Lục liền cảm nhận được thân thể Hộc Luật Yển khẽ cứng lại.

Rõ ràng, Hộc Luật Yển vẫn chưa ngủ.

Mị Lục luồn tay vào trong chăn, chạm lên lưng Hộc Luật Yển, khẽ vuốt vài lần, mới tiếp tục hỏi:

"Ngài và hắn có quan hệ gì?"

"Ta từng biết..." Ngộ Đức mở miệng, nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.

Y thử đi thử lại vài lần, vẫn là vô ích.

Một lúc sau, y đành buông tiếng thở dài, nhẹ giọng nói:

"Ngươi thấy rồi đó, có nhiều chuyện không thể do miệng ta nói ra. Ta chỉ có thể cho ngươi biết—ta và hắn không phải người xa lạ."

Nói xong, Ngộ Đức lại an ủi Mị Lục:

"Chậm nhất là qua một đêm nữa, chúng ta sẽ vào Túy thành, đến khi đó mọi bí mật sẽ sáng tỏ."

Rồi Ngộ Đức nhắm mắt, dưỡng thần.

Mị Lục thì không ngủ nổi.

Trong cái lắc lư của xe ngựa, Mị Lục kéo chăn chặt hơn, không biết có phải mình nghĩ nhiều quá không, nhưng càng gần Túy thành, cảm giác bất an trong lòng y lại càng rõ rệt.

Nhiều khi, biết quá nhiều lại chẳng phải chuyện tốt lành.

Y cũng không biết lựa chọn này của mình rốt cuộc đúng hay sai.

Từ lúc cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, y và Hộc Luật Yển như bị một bàn tay vô hình đẩy về phía trước.

Sự xuất hiện của Thu Bắc, của Ngưỡng Dung, của Nghiêm Phù và cả Ngộ Đức... tất cả đều liên kết với nhau, vòng nọ nối vòng kia, dẫn dắt họ đi đến nơi định sẵn.

Mị Lục liếc nhìn Ngộ Đức đối diện, thấy người kia đã thực sự nhắm mắt, liền khẽ kéo chăn lên cao hơn, phủ kín cả đầu mình lẫn Hộc Luật Yển.

Dù trong xe có vài viên dạ minh châu, nhưng bên trong chăn tối om, Mị Lục chỉ có thể lờ mờ thấy được đường nét khuôn mặt Hộc Luật Yển.

Y khẽ chạm vào gò má hắn, lành lạnh đúng như y vẫn luôn tưởng tượng.

Hộc Luật Yển quanh năm thân nhiệt thấp, dù mặc bao nhiêu lớp, người vẫn như khối băng, chẳng thể ấm lên.

Nhưng khi Mị Lục đang mải miết chạm vào hắn, đầu ngón tay đột nhiên chạm phải một mảng ấm áp, ngay sau đó, một thứ ấm nóng ướt át lướt nhẹ qua ngón tay y.

Y khựng lại một khắc, mới sực nhận ra—Hộc Luật Yển đang cắn tay y.

l**m xong, hắn cũng không chịu nhả ra, ngược lại còn dùng răng khẽ cạ cạ lên đốt ngón tay y, thỉnh thoảng lại l**m thêm một lần.

Cảm giác ấy giống hệt như——

Đêm qua...

Một vài ký ức như không thể kiểm soát, cuồn cuộn trào dâng trong đầu. Trong bóng tối, mọi hình ảnh đều hiện lên rõ ràng như được vẽ bằng mực đậm.

Mị Lục thấy nóng bừng cả mặt, tựa như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại.

Hộc Luật Yển không ngăn cản, trái lại còn khẽ bật cười.

Hai người họ ngồi gần nhau, hơi thở nóng rẫy của hắn phả thẳng lên mặt Mị Lục, tiếng cười trầm thấp cố ý nén lại cũng lượn lờ bên tai y, khiến lòng y như có dòng điện tê rần chạy khắp.

Y mất tự nhiên đưa tay sờ tai mình, nhân cơ hội đẩy vai Hộc Luật Yển ra, giọng bực bội:

"Đừng có nghịch nữa, còn có người khác ở đây đấy."

Hộc Luật Yển dang hai tay ôm lấy eo y, chôn mặt vào lòng y:

"Được rồi, không nghịch nữa."

Mị Lục khẽ "ừ", vỗ nhẹ lưng hắn:

"Ngủ đi."

Hộc Luật Yển im lặng chốc lát, bỗng ngẩng đầu hỏi:

"Vừa rồi ngươi đang nghĩ gì thế?"

Mị Lục khựng lại.

"Nói đi mà." Hộc Luật Yển không chịu buông tha, còn nhéo nhẹ lớp thịt mềm ở eo Mị Lục, "Vừa rồi ngươi nghĩ đến gì cơ? Hửm?"

Mị Lục bị nhéo tới mức muốn bật cười, khó chịu vặn vẹo người, rồi vỗ một phát lên mặt Hộc Luật Yển, cố ra vẻ bình tĩnh:

"Chẳng nghĩ gì cả."

Y thầm cảm thấy may mắn vì trong chăn không nhìn thấy gì, nếu không, chắc chắn Hộc Luật Yển sẽ thấy gương mặt đỏ bừng của y.

"Ngươi nói dối." Hộc Luật Yển hoàn toàn không tin, ngừng một chút, bỗng đổi giọng, "Có phải đang nghĩ đến đêm qua..."

Nghe tới đó, tim Mị Lục giật thót, sợ hắn buột miệng nói ra điều gì khó xử, lập tức hoảng loạn bịt miệng Hộc Luật Yển, giọng mang chút tức tối lẫn hoảng hốt:

"Ta bảo ngươi ngủ là ngủ! Đừng nói bậy!"

Lời còn chưa dứt, trong xe bỗng vang lên tiếng ho khan đột ngột của Ngộ Đức.

Mị Lục: "......"

Ngộ Đức cố tình ho một hồi lâu mới chịu im tiếng.

Mị Lục đã không còn lời nào để nói nữa, vừa nghĩ đến chuyện cuộc đối thoại giữa y và Hộc Luật Yển nãy giờ có thể đã bị Ngộ Đức nghe thấy, y liền muốn hóa thành cơn gió, bay thẳng ra ngoài cửa sổ cho xong.

Im lặng cứng đờ một lúc lâu, Mị Lục nghiến răng, đè vai Hộc Luật Yển xuống:

"Ngủ ngay."

Hộc Luật Yển cảm nhận được lửa giận âm ỉ của Mị Lục, lập tức thôi trêu ghẹo, ngoan ngoãn rúc vào lòng y, im thin thít như gà.

Cả đêm, xe ngựa lắc lư chòng chành.

Sáng hôm sau.

Ánh dương buổi sớm xuyên qua lớp rèm trắng, ánh sáng ấm áp hắt xuống sàn xe, hòa cùng ánh sáng trắng của dạ minh châu trong xe.

Khi Mị Lục tỉnh lại, Ngộ Đức ngồi đối diện không biết đã dậy từ lúc nào, đang nghiêng người vén rèm nhìn ra đường phố bên ngoài và dòng người qua lại.

Nghe thấy động tĩnh lúc Mị Lục gấp chăn, Ngộ Đức quay đầu lại:

"Dậy rồi à."

Mị Lục khựng lại, nhớ đến tiếng ho đêm qua, không kìm được mà đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

"Sư phụ Ngộ Đức, buổi sáng tốt lành."

"Ừ." Ngộ Đức liếc nhìn Hộc Luật Yển đang đứng cạnh không chút biểu cảm, định nói gì đó rồi lại thôi, "Hai người..."

Hộc Luật Yển quay đầu nhìn ông ta, mặt lạnh tanh.

Mị Lục chột dạ, vừa nhét chăn vào túi Càn Khôn vừa lén liếc qua.

Bị hai ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm, gương mặt Ngộ Đức càng thêm khó xử, y há miệng rồi lại ngậm, ngậm rồi lại há, cuối cùng chỉ thở dài:

"Thôi bỏ đi..."

Ngộ Đức vừa nói dứt câu, xe ngựa chợt dừng lại. A Giản ló đầu vào từ bên ngoài:

"Đến nơi rồi, mọi người xuống thôi."

Mị Lục như bắt được phao cứu sinh, vội vàng đáp "được", rồi kéo Hộc Luật Yển xuống xe trước.

Ngộ Đức vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt dừng lại nơi bàn tay hai người họ đang nắm lấy nhau.

Một lúc lâu sau, y khẽ lắc đầu, cũng bước xuống theo.

Bọn họ đi đi dừng dừng đã lâu, cần nghỉ ngơi tử tế trước. Thế là họ đến khách đ**m mà Nghiêm Phù đã cho người đặt trước.

A Giản báo tên với chưởng quầy, đối phương lập tức niềm nở mời họ lên lầu.

Nghiêm Phù đặt bốn gian phòng, kết quả chỉ dùng ba——Hộc Luật Yển rất tự nhiên mà theo Mị Lục vào cùng một phòng.

A Giản và Ngộ Đức đứng ngoài cửa liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lộ rõ vẻ bất đắc dĩ.

Sau bữa trưa, Ngộ Đức bảo Mị Lục nghỉ thêm nửa canh giờ, rồi cùng ra ngoài.

Mị Lục hỏi đi đâu.

Ngộ Đức không trả lời, chỉ nói: "Đi rồi sẽ biết."

Trở lại phòng khách trên lầu, Mị Lục kiểm tra pháp khí ngụy dung trên mặt mình và Hộc Luật Yển, xác định không bị tổn hại gì mới an tâm.

Dù pháp khí này đối với người có tu vi cao chỉ như trò trẻ con, nhưng có còn hơn không. Dù sao diện mạo của Hộc Luật Yển quá nổi bật, rất dễ gây phiền toái không cần thiết.

Hai người ngồi trong phòng chốc lát.

Mị Lục quá chán, bèn hỏi Hộc Luật Yển có muốn ra ngoài đi dạo không.

Từ nhỏ đến lớn, y chỉ nghe đến cái tên "Túy Thành", nhưng chưa từng biết nơi này ra sao.

Hộc Luật Yển do dự một chút nhưng không từ chối.

Nhưng ngay khoảnh khắc bước ra khỏi cửa khách đ**m, Mị Lục lập tức cảm nhận được Hộc Luật Yển đã thay đổi.

Hắn trở nên đặc biệt căng thẳng, nhạy bén tới mức chỉ cần người qua đường nói to một chút, cũng sẽ bị hắn lạnh lùng liếc nhìn.

Mị Lục thấy vậy, dứt khoát nắm tay Hộc Luật Yển, cố kéo hắn tránh xa đám đông.

Ma giới và ngoại giới quả thật không giống nhau.

Nếu ở ngoại giới, Mị Lục và Hộc Luật Yển tay trong tay thế này, đã sớm khiến người người quay đầu nhìn. Nhưng ở ma giới, chuyện hai nam nhân nắm tay dường như bình thường đến mức chẳng ai thèm liếc mắt lấy một cái.

Túy Thành và Tề Thành là hai dáng vẻ hoàn toàn khác nhau.

Tề Thành phồn hoa náo nhiệt, bất kể ngày hay đêm đều vang tiếng người ồn ã. Túy Thành cũng không thiếu người, nhưng chỉ có náo nhiệt chứ không phồn hoa, nhà cửa và đường phố đều lộ vẻ xưa cũ, hơi tàn tạ.

Hơn nữa, Túy Thành nằm sâu hơn trong nội ma giới, mới tháng Năm mà đã nóng nực chẳng kém tháng Bảy tháng Tám.

Để tránh người đông, Mị Lục dắt tay Hộc Luật Yển đi vòng vèo, vô thức đến bên một hồ sen. Trong hồ trải đầy lá sen và đóa sen, dưới ánh nắng vàng óng, từng nhánh từng cánh như đang vươn mình khoe sắc.

Khung cảnh trước mắt đẹp chẳng khác nào câu thơ:

"Lá sen xanh biếc liền trời thẳm,

Nắng chiếu hoa sen lạ sắc hồng."

(Hiểu xuất Tịnh Từ tự tống Lâm Tử Phương - Dương Vạn Lý)

(Bản phiên âm:

"Liên diệp liên thiên vô tận bích, ảnh nhật hà hoa biệt dạng hồng."

Bản dịch nghĩa:

Lá sen liền trời xanh biếc bất tận, sen hồng soi nắng rực rỡ khác thường)

Mị Lục không kìm được mà dừng lại, quay đầu cười với Hộc Luật Yển:

"Trong viện ta ở cũng có một cái hồ sen, bên trong trồng đầy hoa sen. Trước kia ta từng dẫn ngươi về nhà, không biết lúc ấy ngươi có thấy hồ sen đó không."

Nhắc đến sen, Hộc Luật Yển lập tức nhớ đến Ngưỡng Dung—người từng trồng sen, lại nhớ đến những hồ sen lớn nhỏ quanh viện của nàng, sắc mặt liền trầm xuống, lắc đầu không vui:

"Khi đó chỉ lo chạy, lấy đâu ra thời gian ngắm hồ sen."

Mị Lục nhắc lại chuyện cũ, cảm thấy buồn cười, nhịn không được rướn người tới gần hắn:

"Vậy ngươi còn nhớ lúc vác ta chạy khỏi kinh thành một hơi không nghỉ không?"

Hộc Luật Yển: "......"

"À đúng rồi, ngươi còn hút linh lực của ta." Mị Lục cũng không phải định tính sổ gì, chỉ là thấy mấy chuyện đó giờ nhớ lại cũng kỳ diệu làm sao.

Khi ấy, chắc y có nằm mơ cũng không nghĩ được rằng mình sẽ cùng Hộc Luật Yển đi xa đến nước này.

Hộc Luật Yển vẫn trầm mặc.

"Ngươi nói gì đi chứ." Mị Lục giơ tay, lấy đầu ngón trỏ ấn nhẹ lên má trái của hắn, làn da trắng nõn lập tức bị lõm xuống một vệt, "Ngươi quên hết mấy chuyện đó rồi à?"

Nghe vậy, cuối cùng Hộc Luật Yển cũng có phản ứng, hắn nắm lấy tay y, nghiêng đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay y, trầm giọng nói:

"Ta không quên."

Giữa thanh thiên bạch nhật bị hắn hôn một cái như vậy, Mị Lục lập tức lúng túng.

Y muốn rút tay về, nhưng Hộc Luật Yển lại nắm càng chặt.

"Ta có thể trả lại cho ngươi." Hộc Luật Yển nói, "Nếu ngươi muốn."

Mị Lục vốn chỉ đùa cho vui, không ngờ Hộc Luật Yển lại trả lời nghiêm túc như thế, thế là y cũng thuận theo:

"Được thôi, ngươi định trả lại kiểu gì?"

Hộc Luật Yển buông tay Mị Lục, lùi lại một bước, rút từ túi Bách Cẩm ra một con dao găm.

Trong ánh nhìn kinh ngạc của Mị Lục, hắn không chút do dự, dùng dao cắt thẳng vào cổ tay mình.

Mị Lục sợ đến mức tim như bị ai bóp nghẹt, suýt nữa thì nhảy vọt khỏi cổ họng. Y vội vàng túm lấy tay Hộc Luật Yển đang cầm dao găm, nhưng lưỡi dao sắc lẹm vẫn cứa rách da hắn.

Máu tươi phun trào từ vết thương, tí tách nhỏ xuống mặt đất.

"Hộc Luật Yển!" Sắc mặt Mị Lục trắng bệch, cướp lấy dao găm rồi ném xuống đất. "Ngươi điên rồi sao?!"

Hộc Luật Yển như thể chẳng cảm thấy đau đớn gì, chỉ bình thản nhìn y: "Ta có thể dùng cách này để trả lại cho ngươi... máu của ta..."

"Ta không cần máu của ngươi." Mị Lục giận đến mức khí huyết dâng trào, thái dương giật liên hồi, y nghiêm mặt lại, lấy tay bịt lên vết thương nơi cổ tay Hộc Luật Yển, rồi moi từ túi Càn Khôn ra một ít thuốc bột.

Đây là thuốc bột mang theo từ nhà họ Mị, đã để trong túi Càn Khôn từ lâu.

Loại thuốc quý giá khiến bao người khao khát này, Mị Lục lại rắc xuống vết thương Hộc Luật Yển như thể chẳng đáng đồng bạc cắc.

Lúc này, Hộc Luật Yển cuối cùng cũng cảm nhận được cơn đau, tay vô thức rụt lại.

Mị Lục không cho hắn cơ hội né tránh, nắm chặt lấy tay hắn, tiếp tục rắc thuốc.

Chẳng mấy chốc, máu ngừng chảy, vết thương vốn ghê rợn kia cũng nhanh chóng đóng vảy bằng mắt thường có thể thấy.

Dù thuốc bột quý giá, nhưng hiệu quả vẫn không thể bằng cao dược do Dược Tông Đường điều chế, muốn lành hẳn thì vẫn cần một thời gian điều dưỡng.

Mị Lục dùng vải băng bọc kỹ cổ tay Hộc Luật Yển.

Toàn bộ quá trình ấy, Hộc Luật Yển ngoan ngoãn không lên tiếng, có lẽ là do phản ứng ban nãy của Mị Lục quá mức dữ dội, dọa hắn sợ. Giờ đây hắn đứng im, môi mím chặt, trông chẳng khác nào đứa trẻ phạm lỗi.

Mị Lục liếc nhìn vũng máu dưới đất, lại nhìn Hộc Luật Yển, trong lòng càng thêm bực bội.

Y không nói lời nào suốt một lúc lâu, khiến Hộc Luật Yển trở nên thấp thỏm bất an.

Hắn nhíu mày, giằng co trong lòng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định giải thích thêm: "Máu của ta... có thể giúp ngươi tăng tốc độ tu luyện."

Nói rồi, Hộc Luật Yển khựng lại, lại tiếp lời: "Trước kia, ta từng bị người Dược Tông Đường nhốt trong một hang núi, bọn họ đã dùng máu của ta để tăng linh khí."

Mị Lục im lặng nhìn hắn.

Hộc Luật Yển bỗng chốc luống cuống, bước lên một bước, dùng tay không bị thương nắm lấy cổ tay Mị Lục, giọng nói gấp gáp đến lạ: "Đưa máu cho ngươi là ta cam tâm tình nguyện."

Ánh mắt Mị Lục cụp xuống, nhìn nơi cổ tay mình bị nắm chặt đến trắng bệch, đầu ngón tay của Hộc Luật Yển cũng run rẩy.

Bàn tay hắn đang run.

Mị Lục mím môi, liếc thấy bên cạnh ao sen có một nụ hoa, bèn kéo Hộc Luật Yển đến gần, ngồi xuống trước nụ hoa ấy.

Nụ hoa bị một lớp bùn phủ lên, nhỏ bé khép kín.

So với những đóa sen đang nở rộ quanh ao, nụ hoa ấy thật quá đỗi mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ, còn tưởng là một đám cỏ dại bẩn thỉu ven hồ.

Mị Lục rút tay ra khỏi tay Hộc Luật Yển, vươn tay bóc lớp bùn đang bọc lấy đóa hoa.

Lớp bùn như tấm lưới trói chặt nụ hoa, bị y từng chút một gỡ bỏ. Được giải thoát, nụ hoa dần dần bung nở.

Cánh hoa hồng phấn lộ ra, tầng tầng lớp lớp, trắng hồng đan xen.

Đến khi Mị Lục gỡ sạch bùn, nụ hoa nhỏ bé kia đã hóa thành một đóa sen lớn rực rỡ.

Mị Lục chỉ vào đóa sen, nói với Hộc Luật Yển: "Ngươi thấy nó có giống ngươi không?"

Hộc Luật Yển nhìn đóa sen, lộ vẻ bối rối.

"Bị bùn vùi lấp không phải là lỗi của ngươi, chỉ cần gỡ bỏ lớp bùn bên ngoài là được." Mị Lục dùng tay sạch chạm nhẹ vào vải băng nơi cổ tay hắn. "Cho dù người khác có khinh miệt ngươi ra sao, thì ngươi cũng không được tự khinh miệt bản thân. Ngươi không giống bọn họ. Bọn họ là bùn, cho dù có cạo đi lớp ngoài thì bên trong vẫn đen bẩn. Còn ngươi... có thể nở thành hoa."

Mị Lục đưa tay lên, nhẹ nhàng véo má Hộc Luật Yển: "Sau này đừng làm chuyện như vậy nữa."

Hộc Luật Yển ngẩn người, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Tháng tư ở Túy Thành nóng bức vô cùng, ánh nắng chói chang thiêu đốt mặt đất.

Dưới ánh nắng, đường nét gương mặt Mị Lục bị che mờ, Hộc Luật Yển chỉ nhìn thấy đôi môi xinh đẹp của y đang mấp máy.

Hắn nghĩ Mị Lục đã sai rồi.

Hắn không phải hoa sen, cũng chẳng phải bất kỳ loài hoa nào. Hắn chính là bùn lầy mà Mị Lục nhắc đến—bùn bẩn, u tối, xấu xí.

Từ khi mở mắt đã chìm trong bóng tối vô tận, bên người không có lấy một tia sáng, chỉ có toan tính, mưu kế, tra tấn. Hắn không thể lên bờ, chỉ có thể cố giữ mình không chìm hẳn.

Nếu như có thể xé toang hắn ra...

Mị Lục nhất định sẽ thấy—bên trong hắn, cũng là một màu đen nhơ nhớp.

Nhưng hắn nguyện vì Mị Lục mà thay đổi.

Chỉ cần Mị Lục chịu gỡ bỏ lớp bùn bên ngoài hắn, thì hắn sẽ cam tâm tình nguyện giả vờ làm một đóa sen bị bùn che phủ.

Chỉ cần—

Mị Lục vẫn ở bên.

Hộc Luật Yển dùng hàng mi dài che giấu dòng cảm xúc cuộn trào trong mắt, ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng bàn tay Mị Lục, khe khẽ đáp: "Được."

Mị Lục tìm một quán trà rửa tay sạch sẽ, cùng Hộc Luật Yển chuẩn bị rời khỏi quán trà, thì nghe thấy từ một góc quán trà truyền đến giọng nói bất bình của người kể chuyện.

"Nhớ trước đây hoa khôi đầu bảng Mãn Xuân Viên - cô nương Như Liễu nổi tiếng khắp Túy thành. Nghe nói cô nương Như Liễu xinh đẹp hơn tiên nữ, không ít người nguyện chi cả ngàn vạn linh thạch chỉ để đổi lấy một đêm xuân. Những kẻ phàm phu tục tử như các người chỉ biết quan tâm về cái chết của cô nương Như Liễu, còn hỏi về những chuyện khi nàng còn sống, các người lại chẳng biết gì."

"Xem ngươi nói kìa, những chuyện trước khi nàng qua đời chẳng qua cũng chỉ là những chuyện phong lưu tình ái, người ma giới chúng ta, ai mà chưa từng trải qua những chuyện đó?"

"Đúng vậy." Người bên cạnh phụ họa, "So với những chuyện đó, chúng ta càng muốn biết cô nương Như Liễu vì sao mà chết, nghe nói nàng bị l*t s*ch quần áo rồi đánh chết bằng roi, thi thể còn bị treo trên lầu cao cho người ta vây xem, kẻ giết nàng rốt cuộc là ai? Có ân oán lớn đến vậy sao?"

Mị Lục dừng bước, nghe tiếng nhìn lại.

Chỉ thấy một đám ma tu nhao nhao vây quanh một ông lão tóc trắng phơ nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt.

Ông lão bị họ nói đến phiền phức không chịu nổi, xua tay nói: "Nếu các ngươi muốn nghe những chuyện này, ta sẽ không nói nữa."

Đám ma tu thấy ông lão làm bộ muốn đi, vội vàng xúm nhau giữ ông lại.

"Ông cứ nói đi mà."

"Ta còn nghe nói nguyên nhân cô nương Như Liễu bị g**t ch*t là vì nàng giấu một con yêu quái, có người muốn nàng giao con yêu quái đó ra, nàng không chịu, còn đưa con yêu quái đó đi trốn, cho nên mới chết thảm như vậy, chuyện này có thật không vậy?"

Mị Lục mơ hồ nghe ra điều gì đó, quay đầu nhìn Hộc Luật Yển, quả nhiên thấy vẻ mặt Hộc Luật Yển căng thẳng, trên mặt là một mảnh hàn ý khiến người ta kinh hãi.

Hộc Luật Yển vừa định nhấc chân đi về phía đám người kia, đã bị một bàn tay đột nhiên vươn ra chặn đường.

Nhìn theo bàn tay đó, liền bắt gặp khuôn mặt không chút biểu cảm dư thừa của Ngộ Đức.

Ngộ Đức làm như không nghe thấy tiếng ồn ào ở góc quán trà, giọng điệu nhàn nhạt nói với Hộc Luật Yển: "Đến giờ rồi, các ngươi theo ta."

Toàn thân Hộc Luật Yển tỏa ra khí lạnh, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Mị Lục lặng lẽ tiến lên nắm lấy tay Hộc Luật Yển.

Hộc Luật Yển lúc này mới cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn Mị Lục.

Mị Lục dùng ánh mắt ra hiệu về phía Ngộ Đức đã đi ra khỏi quán trà.

Thế là hai người đi theo ra khỏi quán trà.

Không ngờ nơi Ngộ Đức nói lại ở ngay phía sau quán trà, chính xác hơn mà nói, là ở một kỹ viện phía sau quán trà, mà kỹ viện này, vừa khéo lại là kỹ viện mà Mị Lục vừa nghe nói đến – Mãn Xuân Viên.

Mãn Xuân Viên chỉ riêng mặt tiền đã được trang hoàng vô cùng sang trọng, trước cửa không có bà chủ kỹ viện và cô nương mời khách, chỉ có lác đác vài vị khách ra vào.

Ngộ Đức quen đường đi trước.

Mị Lục có chút xấu hổ cùng Hộc Luật Yển đi phía sau.

Vừa bước vào cửa lớn, một mùi son phấn nồng nặc xộc vào mũi, hai cô nương thấy họ liền cười tươi rói vẫy khăn tay nghênh đón.

"Ơ kìa, Mãn Xuân Viên chúng ta sao lại có cả hòa thượng đến vậy?"

"Hòa thượng có gì lạ đâu? Đến Mãn Xuân Viên chúng ta những người kỳ quái còn nhiều hơn nữa kìa."

"Cũng đúng ha."

Trong lúc nói chuyện, hai cô nương đã đi đến trước mặt họ.

Có lẽ bị vẻ lạnh lùng của Hộc Luật Yển dọa sợ, hai cô nương không dám đến gần hắn, chọn tới chọn lui, chọn trúng Mị Lục trông có vẻ dễ nói chuyện.

Ai ngờ tay hai cô gái kia vừa định chạm vào người Mị Lục, thì y đã bị thanh niên lạnh như băng bên cạnh kéo qua, một tay ôm chặt eo y, ánh mắt sắc như đao liếc sang:

"Muốn chết à, thử động vào y xem."

"......"

"......"

Hai cô gái run cầm cập, thức thời bèn quay sang định bám dính lấy Ngộ Đức.

Nào ngờ kỹ năng né tránh của Ngộ Đức phải gọi là đỉnh cao, khiến hai nàng đến cả một sợi tóc cũng không chạm vào được — không đúng, Ngộ Đức vốn không có tóc mà!

Thấy sắc mặt hai cô nàng lộ rõ vẻ không hài lòng, Ngộ Đức cúi đầu niệm một câu A Di Đà Phật:

"Hai vị nữ thí chủ, bần tăng cùng hảo hữu có việc trọng yếu, không phải đến đây tầm hoan mua vui."

Hai nàng vừa nghe vậy, mắt tròn trợn lên:

"Không phải đến tầm hoan mua vui? Vậy mấy người tới đây làm gì? Lượn chơi à?"

Ngộ Đức nghiêm mặt đáp:

"Chúng ta có chuyện quan trọng cần giải quyết."

"Chuyện quan trọng gì mà lại giải quyết ở Mãn Xuân Viên chúng ta hả? Nói ra cho mọi người nghe thử coi." Một cô nổi giận, "Nếu mấy người đến gây sự, ta sẽ gọi người đuổi cổ ngay bây giờ!"

Thấy thế, cô còn lại dứt khoát cất tiếng gọi lớn:

"Các tỷ muội mau lại đây coi——"

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Ngộ Đức tối sầm, tay vung lên, cô gái kia mềm nhũn ngã xuống.

Ngộ Đức cũng nhanh chóng đánh ngất luôn người còn lại.

May là họ đã đến khu vực vắng vẻ, không ai chú ý tới động tĩnh bên này. Nhưng do cô gái vừa rồi đã kịp kêu một tiếng, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ có người tới.

Không thể chần chừ, Ngộ Đức bước gấp:

"Đi mau!"

Ngộ Đức dường như rất quen thuộc với kết cấu Mãn Xuân Viên, chẳng mấy chốc đã dẫn Mị Lục và Hộc Luật Yển vòng qua một tiểu viện.

Nơi này trông như đã bị bỏ hoang từ lâu, ngay cả không khí cũng dày đặc mùi bụi bặm.

Mị Lục bị bụi làm sặc, ho liên tục, vội xua tay trước mũi.

Cùng lúc đó, Hộc Luật Yển sải bước bên cạnh y bỗng khựng lại. Hắn quay đầu nhìn Ngộ Đức, vẻ mặt giận dữ tràn ra dữ dội, trở nên dữ tợn.

"Ngươi làm sao biết nơi này?" Hắn lao nhanh về phía Ngộ Đức, một tay bóp lấy cổ hắn, đôi mắt đỏ lòm từng tấc, từng chữ rít qua kẽ răng: "Nói, cho, ta, biết."

Ngộ Đức không kịp tránh, cơn nghẹt thở ập đến.

"Ta... ta..." Gương mặt Ngộ Đức đỏ bừng, chỉ một chốc đã chuyển sang tím bầm, y khó nhọc mở miệng: "Ta..."

Tay y quơ loạn giữa không trung.

Chẳng bao lâu, đầu ngón tay y tựa hồ chạm đến thứ gì đó vô hình trong không khí, một trận vặn vẹo lướt qua

Cảnh vật xung quanh họ bỗng biến đổi— trở thành một căn nhà xa lạ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.