Hộc Luật Yển im lặng thật lâu, khóe môi chậm rãi nhếch lên, vừa cười vừa nhìn y:
"Tại sao ngươi lại rời đi?"
Mị Lục nghĩ ngợi: "Có lẽ là do những nguyên nhân bất khả kháng."
"Là nguyên nhân gì?" Hiển nhiên Hộc Luật Yển không hiểu ý, mơ màng nhìn Mị Lục:
"Bất khả kháng là gì?"
"Là những nguyên nhân không thể lường trước, không thể tránh và không thể khắc phục," Mị Lục nói, "Ví như cuồng phong, mưa bão, động đất, yêu thú... những thế lực con người không thể cưỡng lại được—"
Lời còn chưa dứt, Hộc Luật Yển đã vội vã ngắt lời:
"Không thể đâu!"
Mị Lục sững người, không nói tiếp.
"Ta sẽ không cho phép những thứ nhỏ nhặt đó mang ngươi rời khỏi ta. Không, bất kể là ai, hay điều gì, cũng không thể chia cắt chúng ta. Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau."
Hộc Luật Yển nắm lấy tay y đang đặt lên tóc mình:
"Trừ khi chính ngươi muốn rời đi."
"......"
"Mị Lục, ta có thể để ngươi làm bất cứ điều gì." Hắn nắm chặt tay y hơn:
"Nếu ngươi không vui, cứ mắng ta, đánh ta cũng được, thậm chí ăn thịt ta, uống máu ta—chỉ cần ngươi muốn, ta đều nguyện ý."
Mị Lục khẽ lẩm bẩm: "Ta..."
"Nhưng ngươi không được rời đi, dù là vì giận ta mà bỏ đi cũng không được." Hắn cười dịu dàng, nửa như đùa nửa như thật:
"Nếu ngươi rời đi, ta sẽ giận. Mà khi ta giận, ta không dám chắc mình sẽ không làm chuyện gì khiến ngươi bị tổn thương."
Mị Lục sững sờ, lời nói đến miệng lại nuốt xuống.
"Ta có thể sẽ bẻ gãy tay chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857512/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.