Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Mị Lục bị mắng là ... cầm thú, mà người mắng lại chính là mẹ ruột của y.
Mấu chốt là...
Y thực sự có ý định làm chuyện đó với Hộc Luật Yển.
Mị Lục thậm chí còn không thể phản bác, gương mặt tuấn tú đỏ ửng lên tận mang tai, ngượng ngùng mấp máy môi cả buổi trời cũng không nặn ra nổi một câu tử tế.
Vốn dĩ Cổ Thu còn ôm một tia hy vọng rằng mình đã hiểu lầm, nhưng vừa nhìn thấy phản ứng này của Mị Lục thì biết ngay là không có hiểu lầm gì cả, cơn tức giận bà ngay lập tức xen lẫn cả một luồng khiếp hãi trào dâng thẳng lên tận đỉnh đầu.
Cổ Thu nhìn quanh trái phải, thấy xung quanh không có ai bèn kéo Mị Lục ra sau cây cột, hạ giọng chất vấn: "Hai đứa rốt cuộc là quan hệ gì? Thật sự đã kết thành bạn lữ rồi à?"
Mị Lục hơi xấu hổ, nhưng do dự một lúc vẫn đành phải cắn răng đáp: "Chính là quan hệ như mẹ đã thấy đấy..."
"..." Cổ Thu im lặng một lát, giọng mơ hồ nói: "Mẹ thấy đâu có gì gọi là quan hệ đứng đắn đâu."
Mị Lục: "..."
Cổ Thu buông tay Mị Lục ra, lùi lại một bước, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt phức tạp đánh giá y từ đầu đến chân: "Mẹ thấy con hoàn toàn không đếm xỉa đến sự phản kháng của người ta mà cưỡng ép đấy."
Mị Lục thở dài, dở khóc dở cười: "Mẹ à, mẹ hiểu lầm rồi, con đâu có..."
"Không có mà con còn leo cả lên người ta?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/cuu-roi-nam-chinh-my-cuong-tham/2857530/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.